Tôi lại lén lút trốn khỏi bệ/nh viện, bắt taxi lao về hướng nhà Đỗ Nguyệt.
Khi chạy tới trước cửa nhà cô ấy, tim tôi đ/ập thình thịch đến mức tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực. Tôi hít thở sâu mấy lần mới dám gõ cửa.
Gõ vài tiếng nhưng không ai trả lời.
"Đỗ Nguyệt có nhà không?" Tôi gõ thêm vài cái nữa, vẫn im lặng.
"Đỗ Nguyệt, Đỗ Nguyệt!" Tôi sốt ruột đ/ập mạnh vào cánh cửa - lẽ nào cô ấy đã dọn đi rồi?
"Đỗ Nguyệt!"
Tôi đợi hồi lâu, chỉ nghe thấy vài tiếng động lạo xạo trong phòng. Chợt nghĩ ra điều gì, tôi đi xuống tầng dưới gõ cửa bà lão.
"Giờ này còn làm gì? Thằng ranh nào thế?" Sau vài tiếng gọi, bà lão càu nhàu mở cửa.
"Dì ơi, Đỗ Nguyệt tầng trên hôm nay dọn đi rồi à?"
"Dọn đi? Chiều nay thấy nó thuê thợ chuyển nhà đi một lượt rồi, không hiểu sao lát trước lại quay về. Đêm hôm khuya khoắt còn lục đục ầm ĩ trên ấy, chẳng biết làm trò gì nữa!"
Người đang ở trong nhà sao không trả lời tôi?
Bà lão nghi hoặc nhìn tôi: "Cháu là ai? Bọn trẻ bây giờ phức tạp thật."
Bà lẩm bẩm mấy câu rồi định đóng cửa.
"Cháu là... bạn cô ấy."
"Chiều mới có một đứa tới, giờ lại thêm đứa nữa." Bà lão lắc đầu định đóng sập cửa.
"Chiều nay có người tìm Đỗ Nguyệt sao?"
Toàn thân tôi căng cứng - lẽ nào Lục Trạch Vũ đã tới rồi?
Bà lão không thèm tiếp tục nói chuyện, đóng sầm cửa lại. Tôi lao lên tầng, đi/ên cuồ/ng đ/ập vào cánh cửa. Lần này cửa bất ngờ mở tung.
Căn phòng ngập dấu chân m/áu, nước đỏ loang từ cửa nhà vệ sinh tràn ra. Tôi bước vào trong, cầu khẩn đừng như mình tưởng tượng.
Nhưng khi đẩy cửa nhà vệ sinh, thứ nằm sõng soài trên sàn chính là Đỗ Nguyệt.
Mặt cô ấy đầy m/áu, đôi mắt trợn ngược nhưng người đã bất động. Tôi muốn gọi tên cô ấy nhưng phát hiện mình đã tê liệt toàn thân, không phát ra được âm thanh.
Ký ức đ/ứt đoạn ùa về, khuôn mặt người thân qu/a đ/ời trong t/ai n/ạn xe hiện lên.
"Rốt cuộc cậu vẫn tới rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Lục Trạch Vũ! Anh ta đã gi*t Đỗ Nguyệt!
"Tôi vẫn nghi ngờ tại cậu mà em ấy không chịu đến với tôi, quả nhiên!"
Khi tôi quay đầu lại, thấy Lục Trạch Vũ giơ cao chiếc búa đẫm m/áu. Tôi không kịp né tránh, nỗi kh/iếp s/ợ trong tiềm thức cùng thực tế không thể chấp nhận khiến đôi chân tôi như mất kiểm soát.
Tôi nhìn chiếc búa của anh ta lao tới gần, cơn đ/au nhói xuyên óc ập đến rồi ngã sóng soài xuống đất. Th* th/ể Đỗ Nguyệt nằm ngay trước mắt, gần thế mà đã ngừng thở.
Trong tay cô ấy vẫn nắm ch/ặt chùm chìa khóa - thứ trước giờ chưa từng thấy - phải chăng là chìa nhà mới? Vì quên mang chìa khóa nên sau khi dọn nhà lại quay về? Sao cô ấy vẫn hậu đậu thế, ra ngoài cũng quên đồ.
Vòi nước vẫn mở, có lẽ Lục Trạch Vũ đang rửa ráy chưa kịp tắt.
Dòng nước hòa loãng m/áu từ người Đỗ Nguyệt chảy ra, nhưng thân thể cô ấy chặn miệng cống khiến nước dần thấm ướt quần áo.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên. Tôi tỉnh táo trở lại, Lục Trạch Vũ cũng dừng tay.
"Tiểu Đỗ à, cô làm gì thế? Nước chảy lênh láng suýt ngập nhà tôi rồi!"
Bà lão tầng dưới gõ cửa gấp gáp: "Lại giặt đồ gì mà phai màu kinh thế!"
"Chạy đi..." Tôi muốn hét lên cảnh báo nhưng không còn chút sức lực.
Lục Trạch Vũ ra mở cửa. Lẽ nào bà lão không nhìn thấy chiếc búa trong tay anh ta?
"Tiểu Đỗ đâu? Đêm hôm không yên..." Giọng bà lão càng lúc càng gần, rõ ràng đang tiến về phía nhà vệ sinh. Chưa đầy vài bước đã thấy tôi nằm sóng soài trên sàn.
"Không phải đứa vừa gõ cửa..."
Tôi gắng gượng lắc đầu ra hiệu "chạy đi" dù biết đã quá muộn.
Bà lão chưa kịp quay người đã bị Lục Trạch Vũ đ/á/nh gục bằng búa, lập tức bất động. Tôi cố trồi dậy c/ứu bà nhưng đầu óc hỗn lo/ạn như muốn n/ổ tung.
Lục Trạch Vũ đ/ập búa liên hồi vào đầu bà lão đến nỗi thịt nát xươ/ng tan.
"Ch*t hết đi! Không nghe lời tao đều phải ch*t!" Như con q/uỷ dữ, hắn đứng dậy khỏi x/á/c bà lão rồi xách búa tiến về phía tôi.
Đúng lúc đó tiếng gõ cửa lại vang lên - chủ nhà đã tới: "Tiểu Đỗ? Có nhà không?"
"Tôi vào đây nhé." Tiếng chìa khóa xoay ổ khóa.
Đúng như dự đoán, chủ nhà cũng thành nạn nhân của Lục Trạch Vũ.
Nhưng anh ta quên đóng cửa, khi người thợ chuyển nhà chờ mãi không thấy Đỗ Nguyệt liền đi lên, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền hét thất thanh bỏ chạy.
Lục Trạch Vũ không đuổi theo, chỉ cười gian trá.
"Triệu Dương, Triệu Dương, cậu gi*t người rồi." Anh ta cười ha hả.
Anh ta đang nói gì thế?
"Triệu Dương, nhìn những kẻ này đi, đều là do cậu, đều là cậu gi*t!"
Tôi gi*t người rồi. Tôi gi*t người rồi. Tôi lặp lại như cái máy.
"Con d/ao trên bàn kia, cậu thấy không?" Lục Trạch Vũ thì thầm bên tai tôi, "Cầm lên, gi*t hết bọn chúng đi!"
Tôi như bị thôi miên, mất h/ồn nghe theo lệnh của anh ta.
Không biết Lục Trạch Vũ đã đi từ lúc nào. Chỉ biết khi người thợ chuyển nhà dẫn cảnh sát vào, tôi vẫn đang dùng d/ao đ/âm vào th* th/ể chủ nhà.
Khi cảnh sát hét bảo bỏ d/ao, tôi đứng dậy cầm d/ao tiến về phía người thợ chuyển nhà, miệng lẩm bẩm sẽ gi*t ông ấy.
Tôi gi*t người rồi, cảnh sát và người thợ đều là nhân chứng. Lục Trạch Vũ thở hổ/n h/ển chạy tới, đã thay bộ quần áo sạch sẽ, quỳ gối khóc lóc trước cửa.
Sau đó anh đưa cho cảnh sát hồ sơ bệ/nh án giả mạo, nói tôi là bệ/nh nhân đa nhân cách, luôn quấy rối Đỗ Nguyệt, còn trốn viện ra rình rập trước nhà cô ấy.
Đỗ Nguyệt bị tôi bức bách phải nghỉ việc, còn tôi vì phát đi/ên nên sau khi trốn viện, có lẽ phát hiện cô ấy chuyển nhà nên lên cơn làm chuyện đi/ên cuồ/ng này.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, anh ta thoát tội thành công, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu tôi.