Dầu mỹ nhân

Chương 10

01/04/2024 10:10

Không ngờ nét vui tươi trên mặt của trưởng thôn bỗng biến mất, ánh mắt nhìn tôi lại có chút bối rối không biết làm sao.

Trong lòng tôi hoảng lo/ạn: "Em ấy không lẽ xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt của trưởng thôn trở nên rất tệ, môi mấp máy lại không phát ra tiếng gì.

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ cậu được thi đại học còn người ta không cần thi à?"

Đào Bạch bất ngờ từ phía sau khoác vai tôi và chen lời, cậu ta quay sang hỏi trưởng thôn: "Cháu nghe Tưởng Tông nói thanh mai của cậu ấy nhỏ hơn cậu ấy một tuổi, năm nay cũng chuẩn bị thi đại học đúng không ạ? Chắc là bài vở rất nặng."

Trưởng thôn vội vàng gật đầu: "Phải, đúng thế. Năm cuối đều ở trong trường, nghỉ hè cũng trễ hơn mấy đứa, Tiểu Tông cháu quên rồi à?"

Tôi cứ cảm thấy bọn họ đang có chuyện gì đó giấu tôi, nhưng bọn họ nói cũng không sai, năm trước thật sự tôi cũng gần đến giao thừa mới về nhà.

Bữa cơm đãi khách kết thúc, Đào Bạch ngủ ở nhà tôi, tôi hỏi cậu ta: "Rốt cuộc biết cái gì. Sao cảm giác như cậu là người ở đây còn tôi mới giống như khách từ ngoài tới vậy?"

Cậu ta cười hì hì, bảo ngày mai để khách từ ngoài tới là tôi dẫn người ở đây đi dạo loay quanh, sau đó lẩm bẩn mấy câu rồi quay người đi ngủ.

Hai ngày đi đường quả thật vất vả, cộng thêm uống rư/ợu nên có hơi chếnh choáng, tôi cũng không hỏi nhiều, ngả đầu nhắm mắt, không bao lâu đã ngủ say.

Ngày hôm sau, chúng tôi đều dậy khá sớm, có lẽ là rất lâu chưa về nên có hơi phấn khích.

Đào Bạch hỏi tôi ở đây có gì thú vị không, tôi nói đừng nhìn thôn chúng tôi hẻo lánh chứ thật ra có kha khá cảnh đẹp đấy.

Phía nam thôn với nơi tiếp giáp núi lớn có một dải thung lũng các loại hoa, tuy không thể nói có kỳ hoa dị thảo gì đó nhưng bốn mùa luôn mới lạ, luôn có hoa theo mùa và phong cảnh hợp thời.

Trong thung lũng trăm hoa có hai máng đ/á cực lớn không biết đã tồn tại từ thời nào, một đen một trắng, giống như mắt trận thái cực.

Thôn dân đã ủ rư/ợu trăm hoa ở đây, gọi là Máng đ/á mật, cũng không nói rõ được là nhân tạo hay là sự kiệt tác tạo hóa của thiên nhiên, vẫn tồn tại cho đến tận ngày nay.

Trong hầm ngầm ở sau từ đường trong thôn còn có một bệ đèn khổng lồ bằng đồng nghe nói đã lưu truyền gần nghìn năm, tạo hình giống như một cành hoa, nếu không phải không đào được móng để chuyển đi được thì có khi đã bị coi là văn vật và đưa đến bảo tàng từ lâu rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Hàng hạng hai Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm