Biên Thuật hồi phục rất tốt, chưa đầy nửa tháng bác sĩ đã cho phép xuất viện. Vừa định xuống lầu làm thủ tục, tôi đã gặp một người quen ở góc cầu thang.
Lâm Lang.
Con hồ ly đã phản bội tôi.
Từ ngày đưa Biên Thuật vào viện, Lâm Lang cũng biến mất. Tôi tưởng cậu ta đã chạy trốn thật xa, không ngờ lại quay về.
Cậu ta bồn chồn nhìn tôi, tôi chẳng thiết tha đối đáp, lạnh lùng liếc cậu ta một cái rồi định bỏ đi.
Nhưng Lâm Lang đã lên tiếng trước.
“Thưa ngài Thẩm, tôi xin lỗi. Chuyện hôm đó, tôi đã do dự rất lâu rồi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói với ngài.”
“Tôi không cố ý phản bội ngài, tất cả đều do Biên Thuật bắt tôi làm thế. Em trai tôi bệ/nh nặng, hắn cho tôi một khoản tiền lớn, còn sắp xếp bác sĩ giỏi nhất. Hắn nói sẽ không làm tổn thương ngài, chỉ muốn ngài toàn tâm toàn ý ở bên hắn. Tôi nhất thời mờ mắt nên đã đồng ý.”
“Nhưng mấy ngày nay tôi day dứt khôn ng/uôi, Biên Thuật là người rất nguy hiểm, bản chất hắn hoàn toàn không hiền lành như vẻ ngoài. Lý Thiếu bị cảnh sát bắt hôm đó rồi không thấy thả ra. Có người đã gửi bằng chứng gã tham nhũng trong công ty cùng tội á/c gi*t hại vô số thú nhân và thiếu niên vào tòa án. Tin tức còn bị đăng lên mặt báo, nhà họ Lý không c/ứu nổi, e rằng gã khó sống sót mà ra tù.”
“Nhưng nếu Biên Thuật thực sự lợi hại như thế, sao hắn lại bị Lý Thiếu bắt giữ, còn đưa đến chỗ ngài để... huấn luyện? Tôi càng nghĩ càng thấy hắn đã giăng sẵn một cái bẫy khổng lồ, dù tôi nhận tiền của hắn nhưng ngài Thẩm đã từng c/ứu mạng tôi, tôi không muốn ngài gặp nguy. Hôm nay nói xong những điều này tôi sẽ rời đi, ngài... hãy bảo trọng.”
Nói xong, Lâm Lang quay người chạy mất hút.
Lời Lâm Lang nói chứa quá nhiều thông tin khiến đầu óc tôi rối bời.
Tôi ngẩng lên bất chợt thấy Biên Thuật đang tựa lưng vào tường, không biết hắn có nghe thấy những lời của Lâm Lang không.
Thấy tôi nhìn sang, người đàn ông khẽ mỉm cười.
Nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta thấy nguy hiểm khôn lường.
Nếu Lý Thiếu chỉ là công cụ để Biên Thuật tiếp cận tôi, tất cả mọi thứ sau này đều do hắn sắp đặt, chỉ để tôi hết lòng hết dạ ở bên hắn, vậy thì con người này thật đ/áng s/ợ.
Bản năng mách bảo tôi phải chạy.
Và tôi đã làm đúng như vậy.
Nhưng chưa kịp rời khỏi tầng lầu này, tôi đã bị hắn ôm ch/ặt vào lòng.
Tai tôi bị hắn nhẹ nhàng cắn yêu.
Lời nói của hắn lại khiến lưng tôi lạnh toát.
“Chủ nhân muốn đi đâu thế?”
“Sao toàn thân đều r/un r/ẩy vậy? Chủ nhân đang sợ hãi điều gì? Sợ anh sao?”
Tôi gượng bình tĩnh.
“Không có, làm gì có chuyện đó? Em chỉ muốn đi làm thủ tục xuất viện cho anh thôi.”
“Vậy sao? Chủ nhân à, nói dối phải trả giá đấy.”
Chưa kịp phản ứng, tôi đã mất ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở bên bờ biển.
Nhìn môi trường xa lạ, tôi ngẩn người.
Người đàn ông phía sau lại như không để ý, ôm tôi thật ch/ặt rồi tự nói: “Chủ nhân không phải nói thích biển sao? Vậy từ nay chúng ta sống ở đây nhé? Chỉ có hai chúng ta thôi.”
Tôi bật cười tự giễu.
Cái này gọi là gì?
Trò chơi giam cầm à?
“Nếu em nói không thích thì sao? Anh định xích em lại à?”
“Không.”
“Vậy anh không sợ em bỏ trốn sao?”
Nghe vậy, Biên Thuật khựng lại, rồi lại thả lỏng, cúi đầu dụi dụi vào cổ tôi.
“Không sợ, trên người chủ nhân có dấu ấn của anh, chủ nhân đi đâu anh cũng tìm được.”
“Chủ nhân muốn chơi trốn tìm, anh sẽ cùng chơi.”
Tôi bật cười khẩy.
Sao tôi lại quên mất.
Vết răng bên cổ, hình xăm rắn nhỏ màu bạc mỗi lần hưng phấn lại hiện ra.
Làm sao trốn thoát được chứ?
Từ rừng sâu, đến quán bar, rồi trại huấn luyện, đều là hắn tìm đến cả.
Làm gì có chuyện trùng hợp nào?
Hiểu ra rồi, tôi buông xuôi.
Mặc kệ nguy hiểm hay không, chỉ cần hắn thích tôi, tôi thích hắn, là đủ rồi.
Nghĩ vậy, tôi gi/ật giật tóc hắn.
“Hôn em đi.”
“Tuân lệnh.”
Đồng thời, trong đầu lại vang lên giọng nói của hệ thống.
“Phát hiện giá trị hắc hóa của phản diện là 0, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, mở khóa kỹ năng giàu sang phút chốc.”
(Toàn văn hết)