Trong sự im lặng, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Là của giám đốc.
"Tiểu Đào, có một ca phẫu thuật, cần cô đến làm."
Tại sao ông ấy lại tìm tôi? Tôi đã nghỉ việc cả năm rồi cơ mà.
Sau khi Thẩm Vũ Đồng qu/a đ/ời, tôi bắt đầu sợ làm phẫu thuật, thậm chí trong lúc mổ tay run lẩy bẩy.
Phẫu thuật ngoại khoa lồng ng/ực, liên quan đến việc khâu nối nhiều mạch m/áu, không được có sai sót.
Vậy nên tôi đã không còn đảm đương được vai trò bác sĩ chính nữa.
"Giám đốc, ông biết mà, tay tôi..."
"Tôi biết, nhưng lần này là một bệ/nh nhân đang nguy kịch."
"Vậy thì tôi càng không thể tiến hành mổ."
"Nhất định phải là cô! Vì phương án phẫu thuật cho loại bệ/nh nhân này, chỉ có cô và Thẩm Vũ Đồng ngày xưa biết. Giờ Thẩm Vũ Đồng không còn nữa, trên đời chỉ có cô là làm được ca mổ này!"
Khi tôi vẫn còn do dự thì đầu dây bên kia, giám đốc đã nóng lòng.
"Dư Tiểu Đào! Nếu cô không đến trong nửa tiếng, bệ/nh nhân sẽ ch*t!"
Cúp máy, tôi nhìn về phía Thẩm Vũ Đồng.
Anh ấy lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Dư Tiểu Đào, em phải đi c/ứu người."
"Nhưng nếu em đi c/ứu người......"
"Đúng vậy, em muốn làm phẫu thuật, thì phải hạ sốt, mà hạ sốt, có thể sẽ không còn nhìn thấy anh nữa."
Ánh mắt anh lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Nhưng Dư Tiểu Đào, em phải c/ứu người!"
Hai chúng tôi ra ngoài, bắt taxi.
Nhưng xe vừa đi được 50 mét, đã kẹt lại trên đường.
Giờ cao điểm buổi tối ở một thành phố lớn, nhiều con đường đều bị tắc, mà bệ/nh viện cách nhà tôi ba mươi cây số, cứ thế này, bệ/nh nhân kia chắc chắn sẽ ch*t.
Lúc này, Thẩm Vũ Đồng cầm điện thoại của tôi, gọi cho ông lão làm đồ giấy.
"Ông à, chiếc xe máy đó ông vẫn phải cho cháu mượn, bây giờ chúng cháu phải đi..."
"Không cần nói nữa, ta biết rồi."
Ông lão nói, "Ta sẽ đ/ốt lửa ngay bây giờ."
Cúp máy, Thẩm Vũ Đồng kéo tôi ra khỏi xe.
Tôi hỏi làm sao lấy được chiếc xe máy đó?
Anh ấy nói không cần lấy, anh là m/a, ông ấy đ/ốt cho anh là được.
Sau đó, bên cạnh anh, xuất hiện một chiếc xe máy hoàn toàn mới.
Anh một bước bước lên, quay đầu hỏi tôi:
"Em còn đang mặc váy cưới nữa, lên được không?"
Tôi nói: "Coi thường ai đấy?"
Nói xong, tôi cũng nhảy lên, một bước bước lên, áp vào lưng anh.
Anh nói: "Ngồi vững nhé!"
Tôi nói: "Đừng chạy quá chậm!"