15.
Hai ta ch/ặt lấy buộc phải mặt ta.
Trong đôi lạ thường lấp lánh chút tức gi/ận.
Tôi sờ, hiểu tại sao ta lại gi/ận dữ vậy?
À, đúng, bây giờ phải nghĩ về những lung tung này. Anh ta gì nhỉ?
Tôi dùng xong vứt đi?
Tôi hoàn chưa dùng mà!
Bất chợt, nóng mặt, buột miệng nói: “Tôi dùng khi nào chứ!”
Nhưng khi lời thoát ra, hối h/ận!
Aaaa, gì vậy chứ!
Mặt đỏ bừng, dám ta.
Một bầu ngượng ngùng và mờ ám từ từ bao chúng tôi.
Giây phút mọi im lặng.
Sau lúc, giọng ấm, đầy mai vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Ha… vậy, lòng Lâm tiểu nghĩ việc dùng không?”
Tôi chợt thấy ổn, tim thình thịch.
Ngẩng đầu lên, quả nhiên!
Kiều cái gh/ét, đang nụ nửa miệng, tràn đầy sự châm chọc.
Aaaa, tạo nghiệp gì vậy chứ, mà phải ra những lời trước mặt mọi người ta!
Tôi tức gi/ận, đẩy ta ra.
Không ngờ Dịch đột nhiên buông đà, vì đi giày gót cơ thể vững, ngã về trước.
Tôi sợ hãi nhắm ch/ặt lại, nghĩ, khi ở bên cái gh/ét chẳng chuyện tốt nào xảy ra cả!
Mang giày gót và váy, ngã nhào ra thế, chắc chắn sẽ thành này…
Tôi thầm lặng dành cho mình phút mặc niệm.
Nhưng cảnh tượng dự đoán lại thấy bàn lớn ôm lấy eo mình, lảo đảo lao áp.
Mở ra, chạm ngay đầy nụ Dịch.
Tôi khựng lại, đầu chợt lóe quen thuộc, hôm đó ở quán bar, ta cũng ôm lại thế…
“Lâm tiểu thư, em thích nhảy nhỉ?”
Kiều Dịch hơi nâng mày, khóe môi nở nụ nửa miệng.
Biết rõ ta đang chế giễu nhưng lại kiểm được xúc, chỉ muốn lao đó.
Thôi được, thừa nhận, h/ồn!
16.
“Tách!”
Xung quanh bỗng vang chụp ảnh, lập tức lấy lại tinh thần, cuống cuồ/ng đứng dậy khỏi Dịch.
Lông ta hơi nhíu lại, quay người cái che chở ở lùng liếc người ông đang chụp trước mặt.
Tôi đầu ra từ thấy người ông diện mang theo ảnh, còn khá trẻ.
“Chào là trợ lý nhiếp này.”
Người ông tuổi chậm rãi bước tới, ngại ngùng chúng giải thích: “Sếp chụp nhiều bức khách mời, đó sẽ làm động nhỏ tiệc cưới. Vừa thấy cảnh người thật ấn tượng, nhịn được chụp, bạn phiền chứ?”
Tôi người, tự chủ được mà mặt Dịch.
Kiều Dịch cũng quay đầu tôi.
Ánh chạm nhau bất ngờ, tim lại bắt đầu lo/ạn xạ.
Tôi tránh mắt, định mở miệng lại nghe thấy giọng bên tai…
“Không phiền đâu, phải em yêu?”
Tôi ngẩn ra, ngơ Dịch.
Chỉ thấy Dịch nghiêng đầu, đôi tranh vẽ ta đang dịu dàng tôi.
Giây phút dường chỉ mình tôi.
Trong lòng bỗng thấy hoang mang, biết gì, chỉ lắp bắp: “Vâng…”
Vừa xong, mới nhận ra!
Không đúng!
Tôi đang “vâng” cái gì vậy chứ!
Không phiền cái gì chứ!
Nghĩ Dịch thật hổ lại bị chụp lại, còn phải chiếu tiệc Cố Huy và Triệu Nghệ Hàn, lập tức hoảng hốt!
“Không phải phải, tôi….”
“A, vậy tốt quá! sẽ chỉnh sửa ngay, bức bạn chắc chắn sẽ khiến mọi người trồ!”
Người nhiếp lập tức phấn khích, rồi, bạn là cặp đôi phải không? Đã kết hôn chưa?”
Tôi khựng lại, chữ “không phiền” chưa kịp bị câu hỏi làm cho lại.
Kết… kết hôn?
Tôi đứng im chỗ, kịp phản ứng.
Lúc phải bỗng bị bàn lớn nắm ch/ặt, giác áp quen thuộc lại về, nghe thấy giọng dịu dàng Dịch…
“Chúng đang nỗ lực tới hôn nhân.”