Tôi chút.
"Không có ạ."
Nhưng bác sĩ dường như rất tin trực giác của mình: "Trước đây cô có quen bác sĩ
"..." thừa nhận: bác sĩ đúng học chung cấp ba."
"Đúng rồi mà!"
Bác sĩ lập kéo tôi trò tán gẫu: "Hồi cấp ba có đương sớm
Tôi nhắc giây lát: "Hình như nói, cụ thể em cũng rõ."
"Biết ngay mà!" sĩ vỗ đùi đét: hồi ở bảo gh/ét ồn buổi tùng lười tham gia, ngày chỉ quanh quẩn giữa ký túc xá phòng thí nghiệm."
"Ngày đầu nhập học, con phố bên cạnh có thời trang. Có tưởng mẫu nam đi lạc chỗ, chụp kiểu ảnh rồi tai nhau. Thế nổi như cồn trong trường."
"Lúc đó cả trường cược xem bao lâu thì bị cô gái 'hạ gục'. Ai ngờ hết đại học rồi đến khi tốt nghiệp tiến sĩ, chẳng có bóng hồng mời đi chơi thành công."
"Rõ sinh ra mặt Em ai ngờ được Thật phí hoài nhan sắc!"
Cố đúng có khuôn mặt của giỏi đương.
Đôi mắt phượng của anh quá lộng lẫy - xươ/ng lông mày sắc sảo, đuôi mắt dài cong, hàng mi cũng dày Mỗi khi ngước mắt nhìn người, ánh mắt luôn ra vẻ hờ lạnh lùng.
Giống kiểu đểu trò trêu đùa cảm khác, tỏ ra bực dọc đầy lý.
Nhưng nói tộc anh nghiêm khắc, cộng thêm bản thân có nhân phẩm Anh những phóng túng, mà chí... trong cảm còn có chút... ngây thơ đến bất ngờ.
Ít nhất của tám trước như
"Nhưng đây gã này cuối cùng cũng sắp 'cây sắt ra hoa' sĩ hạ giọng thần bí:
"Năm nay đột nhiên từ bỏ tương lai rộng ở nước ngoài để về nước, vì sư ở nghiên c/ứu bên cạnh."
"Vị sư đó học trò của giáo sư khác trong viện, lại còn giao nhà Cố. Ông hai chiến hữu."
"Em nói trên đời này còn đôi xứng đôi lứa hơn chứ?"
Tôi lặng lắng nghe.
"Đúng xứng
Thanh mã, tài gái sắc, bao tháng vần xoay rồi cũng đến nhau.
Giống mối cổ tích.
"Tiếc trước giờ cả hai mang cảm, chỉ chú tâm nghiên c/ứu."
"Đến tháng trước sư về nước, chắc cũng sốt ruột nên lập hối hả đuổi theo. Sư Bệ/nh viện số 2, cũng Bệ/nh viện số 2. Em nói, có ý sao được?"
Tôi gật đầu tỏ ý tán thành: "Không giống trùng
"Chuẩn rồi! miệng thì cứng hành động thì rõ đuổi theo ngàn dặm."
"À này, nếu hồi cấp ba đương thì chí ít cũng có thích ai Lúc theo đuổi trông nào? Có tỏ cô gái
"..."
Tôi cúi đầu ngượng ngùng:
"Em rõ ạ. Hồi cấp ba em bác sĩ thân."
Bác sĩ hơi tiếc nuối: "Cũng phải, tính ít bạn bè..."
Lời chưa dứt, phía sau hai tiếng
Cố thong thả thu tay về.
"Đang bàn thế?"
"Không có ạ!"
Bác sĩ hoảng: trưởng khoa tôi, tôi đi đây. cứ nói đi nhé!"