Tôi r/un r/ẩy bước xuống cầu thang.
Chị đang ngủ say.
Bên giường là bàn đầy ắp ăn:
Đùi gà nướng, gan óc coca, sữa, hamburger, chocolate…
Nếu là trước đây, sẽ nhìn chúng với ánh thèm khát, tỵ.
Nhưng giờ chỉ cảm thấy gh/ê phát khiếp.
Tất những thứ đó… đều là ăn m/ua mạng!
“Mày muốn ăn lắm đúng không?”
Không biết từ lúc nào, chị mở mắt, cố tình cái to vào tôi:
“Tiếc đấy, nhưng mày không cái phúc đó đâu.”
“Chị, không bữa trưa nào là miễn phí cả. không thể ăn mãi như thế được!”
Tôi ghé sát tai thì thầm:
“Trưởng muốn biến chị thành heo bắt chị phải đẻ, đẻ mãi, đẻ ch*t…”
“Mày đi/ên rồi à?”
Chị cười khẩy:
“Làng bao nhiêu người, lẽ nào tất không con được, đi bắt cô gái chồng đẻ con?”
Tôi nắm lấy giọng run:
“Chị, chẳng lẽ chị không nhận ra... mình, bao giờ ai mang sao?”
Chị đột ngột im lặng.
Sắc chị bắt đầu tái nhợt:
“Hình như… đúng là vậy.”
Mấy người phụ nữ đã chồng con của như từ không khí ra, chẳng ai từng thấy mang th/ai.
Thậm chí quy luật:
Hôm nay mẹ “có con”,
Ngày mai cô Vương làng,
Ngày kia lượt cô Lý…
Chỉ là… kể từ khi Đại Hoa ch*t, cái “quy luật” đó đã biến mất.