21.
Đàm Tư cầu hôn vào ngày hoàn bài bảo vệ luận văn tốt nghiệp cuối.
Giữa màn đêm, đứng nhìn dàn drone bay bầu trời đen tạo tên tôi, sau đó chuyển hình chiếc nhẫn kim cương khổng lồ.
Cảnh tượng hoành và ồn có đó thô kệch.
Tôi không khỏi than thư ký.
Thư vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, hổ/n h/ển giải thích tôi.
“Đàm tổng làm vậy triệt để tan những tin cô.”
“Hiện tại, mạng vẫn có những bình luận x/ấu, ta vẫn tin chắc rằng mối qu/an h/ệ giữa và tổng không trong sáng...”
“Đàm tổng làm mọi chuyện rầm rộ vậy để cho những đó thấy!”
Tôi ngừng chút, có ngượng ngùng chuyển chủ đề.
“Anh nói vậy.”
“Còn có thể chịu được tính khí của nữa.”
Thư kéo miệng, lùng cho lý do.
“Lương cơ bản mà tổng trả cho vạn tháng.”
“…”
Được rồi, đã hiểu lòng thư rồi.
22.
Sau khi mọi thứ trở vẻ tĩnh lặng cũ, còn và Tư Lễ.
Chú lấy ra chiếc nhẫn cưới.
Tôi trong hai chiếc nhẫn đều khắc chữ “RXM”
Đàm Tư nhẹ nhàng nâng mày, giải thích.
“Nhẫn của khắc chữ viết tắt tên em, có nghĩ thuộc em.”
“Nhẫn của em khắc “RXM”, có em luôn thuộc chính mình.”
Hình Tư lên mình bộ vest c/ắt may vừa hình vô cùng nghiêm túc mà chưa giờ thấy.
Tôi bất giác nhớ cảnh tượng đó khi đưa nhà.
Đàm Tư và Tư tuổi, gương gần không thay đổi.
Dù đã 10 trôi qua, nhìn thấy hình thiếu niên xưa.
Đàm Tư đưa tay phía tôi.
“Cô bé, em có theo anh nhà không?”
Đàm Tư chân xuống trước tôi.
“Miên Miên, em có nguyện gả cho không?”
Giống 10 trước, hề do dự đặt tay vào lòng bàn tay chú, niềm tin tuyệt đối rằng mình sẽ không giờ quay mà trả lời chú.
“Em đồng ý.”
(Hoàn)