Tuần sau đó, tôi mà đến phòng sinh hoạt tập luyện với Giản Minh Thư là hầu như Kỳ Việt đều có mặt.
Khi Giản Minh Thư đứng gần tôi, Kỳ Việt lại bực bội ho khù khụ.
Buổi tập bị gián đoạn, tôi bất mãn lườm Kỳ Việt.
Đuổi mà hắn không đi, càng nghĩ tôi càng thấy phiền.
Giản Minh Thư nhìn sang Kỳ Việt đang ngồi ở hàng cuối, mỉm cười với tôi: "Bạn cậu bám dữ nhỉ, ngày nào cũng đến cùng cậu."
Tôi đáp: "Hắn chỉ rảnh rỗi sinh nông nỗi thôi, đừng để ý."
Giản Minh Thư khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý, tiếp tục tập cùng tôi.
-------
Đến ngày kỷ niệm trường, trong trường nhộn nhịp hẳn lên, có cả người ngoài vào tham quan.
Bố tôi, Hà Cẩn Hoa, cũng đến hòa vào không khí náo nhiệt.
Khi nhận được tin nhắn thông báo bố đến trường, tôi như ch*t lặng tại chỗ.
Trong lúc chuẩn bị ở hậu trường, tôi cứ thẫn thờ.
Tôi vô cùng bài xích việc Hà Cẩn Hoa xen vào cuộc sống của mình. Mỗi ánh mắt của bố đều như gông xiềng trói buộc tôi.
Lúc đi qua góc hành lang, bộ trang phục biểu diễn trên tay tôi bị một bạn làm đổ cà phê lên, cậu ta vội vàng xin lỗi.
Thực ra cũng tại lúc nãy tôi vừa đi vừa mơ màng. Tôi lắc đầu bảo không sao, vội tìm Giản Minh Thư để thay đồ.
Cậu ấy lục lọi trên giá treo rồi thở dài: "Hình như chỉ còn bộ tương tự thôi, nhưng cỡ hơi nhỏ."
Tôi nói: "Không sao, để tớ thử."
Tôi cởi áo khoác ngoài rồi mặc thử vào.
Bộ này may theo phong cách quản gia Pháp, nhìn đơn giản nhưng rất khó mặc.
Giản Minh Thư giúp tôi chỉnh lại khuy, thấy tôi có vẻ căng thẳng thì động viên tôi hít thở sâu.
Hậu trường lục đục đủ thứ, chủ tịch hội sinh viên gọi Giản Minh Thư đi. Tôi đành tự mình mặc đồ trong phòng thay đồ.
Phía sau áo sơ mi có sợi dây rút ngắn củn, tôi buộc mãi mà không được. Khóa kéo cũng không kéo lên nổi.
Tôi đang lúng túng thì cánh cửa ở sau lưng bị đẩy mở.
Tôi quay lại bảo, "Lớp trưởng, giúp tớ với..." và thấy Kỳ Việt lững thững bước vào.