Tôi sững sờ nhìn chị.
Biểu cảm vô cùng nghiêm túc, không hề giống đang bông đùa nào.
Chị hít sâu, những giọt mồ hôi tấm trên sống mũi thanh tú, đôi hiện rõ vẻ kh/iếp s/ợ.
Chị tôi còn nhớ mẹ cãi nhau khi ly hôn không?
Tôi đầu.
Hôm đó từ sáng đã bảo tôi dẫn em trai đi công viên chơi.
Khi về tới nhà, chỉ mẹ ngồi bất động trên sofa, đã bỏ đi.
Rồi từ từ kể câu chuyện khiến tôi rợn tóc gáy.
Hôm ấy, biết sẽ ly hôn với mẹ nên cố tình đuổi hai đứa em ngoài.
Chị núp phòng nghe tiếng cãi từ phòng khách vọng vào.
Ban đầu tiếng cãi nhau rất nhưng im bặt năm phút.
Chị rón rén mở cửa.
Phòng khách trống trơn.
Chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt vệ sinh.
"Mẹ ơi?"
Không ai đáp lại.
Chị bước tới cửa vệ sinh.
Cánh cửa hé mở.
Chị nhìn qua khe hở.
Kể tới đây, lại hít nuốt sợ vào.
Giọng r/un r/ẩy:
"Chị đầu mẹ nghỉm tắm. Trên sàn lả tả những mảnh móng g/ãy vụn. đỏ lòm. nằm bất động ở đó, rõ ràng đã..."
"Lúc đó như bị hóa tỉnh táo lại, lao vào phòng tắm. Nhưng em biết không? Chẳng có gì X/á/c mẹ biến ngay chị."
"Chị ảo giác. ngay đó, giọng mẹ vang lên ướt sũng, tóc rũ nước. Móng g/ãy nham nhở nhưng mặt lùng. Mẹ chị: 'Con vừa gì vệ sinh phải không?'"