04.
Ngày thứ ba Tống Xuyên dẫn Hạ Hòa về.
Nàng ta đặc biệt tới váy đỏ cực kỳ chói mắt.
Trên thoang thơm, mùi hoa lê Tống Xuyên thích nhất.
Nàng ta cười: “Lúc còn ở biên tướng thường kể ta nói nhất định phải cưới tỷ.”
“Ta lại càng muốn xem xem, nữ tử như thế nào, có thể tưởng nhớ mãi không quên như vậy.”
Ta nhẹ nhàng nhìn “Vậy giờ nhìn thấy rồi đấy.”
Nàng ta cười tươi rạng rỡ: “Đúng tỷ đẹp thật đấy, tướng cưới được phúc của ngài ấy.”
Nói tựa như phát hiện ra điều gì, ta hoảng hốt che miệng lại: “Xin lỗi ta quên mất lễ bái đường của và tướng vẫn còn chưa xong.”
Ta nhếch cười nhẹ: “Tốt x/ấu gì cũng đã hành được nửa rồi, vẫn tiếc mình thì hơn?”
Nụ cười của Hạ Hòa cứng đờ mặt, ta tức đến giậm chân.
“Cô đúng nước đổ khoai! từng nói sẽ cùng ta đời kiếp đôi Cô có hiểu nghĩa sao không!”
Nàng ta gi/ận ra chiếc túi thơm, lượn lờ trước bên trong còn có nhúm tóc đen của Tống Xuyên, kiểu dáng y hệt cái hắn tặng ta.
Lòng ta lại càng đi phần.
Hóa ra sẽ cưới ta của hắn, từ khi đã không định giữ nữa rồi.