Mình Bên Nhau Đi

Chương 7

08/11/2024 18:06

7.

Sáng sớm sau đến gần trường học.

Tối qua bí kíp, giọng nào đó thể được, chỉ thể đến nhờ các đỡ, lỡ như thể được vị thần mềm lòng sao.

Nhìn tấm bảng hiệu mạ vàng hoành tráng, trong tình thế bắt buộc nhưng khí thế của giảm xuống, sợ.

Tôi bối rối qua cửa hai vòng lấy hết dũng khí định bước vào.

“Sao thế, nghĩ muốn đến tự thú à?”

Giọng chế giễu của lên phía sau lưng tôi.

“Nhưng tội của phải đến cục chứ phải đến thông.”

Tôi gi/ật quay đầu lại.

Hôm nay mặc bộ quần áo thể thao màu xám tro, nhàn nhã đứng dưới nắng, tăng thêm phần khí chất thiếu niên nhưng thiếu mấy phần nghiêm túc lạnh lẽo mặc đồng phục sát.

Tôi lặng lẽ đ/á/nh giá nay đeo khẩu trang, mày sắc như ki/ếm, mũi cao khác mấy với ảnh thẻ nhận.

Mặc dù rất điển trai, nhưng thể đã thóp đứng cảm giác như đứng giáo chủ nhiệm.

“Không… Không có… chỉ tiện dạo thôi.”

Hạ cười lạnh nhíu mày.

“Hoàng Hân Di, dối phải thói quen đâu.”

Đỉnh đầu tê dại, quả nhiên đẹp hề trong tưởng tượng của mình.

Hạ nghiêm túc vẫn rất đ/áng s/ợ.

Tôi chỉ thể lấy thoại đưa bức ảnh đàn đăng vòng tròn bè cho xem.

“Thật muốn nhỏ này.”

Hạ hờ hững liếc màn hình thoại của tôi.

“Cô thể lấy được đó làm việc đây, nghĩ thật sự muốn lấy được à.”

“Hả?”

Không phải chứ, đàn Vương đương nào thế, người còn ngày nào bắt trường mũ bảo hiểm?

Tệ nhất đã lâu lắm mới làm người mũ bảo hiểm.

Tôi cầm thoại định nhắn tin lên án nhưng liếc vẫy tay vào trong thông.

Từ xa đeo ba lô màu đen tới.

Người đó rất cao, đôi dài, thoạt chắc hẳn thông.

Khi đến gần cảm gương càng càng quen.

Tôi còn chưa kịp đã mở miệng trước.

“Mạnh Dục, của đàn đấy.”

Lúc mới của trong bức ảnh của đàn đăng ngày qua.

Mạnh nghe như nước da màu bánh mật đỏ ửng.

“Cô lung tung nhé, Lâm Lâm muốn giữ bí mật.”

Tôi nghĩ đến nhỏ đó, hay lắm, đôi lứa nhau nhét cẩu lương cho người khác.

Xem lấy được vội vàng chào tạm biệt.

“Cảnh Hạ, đây.”

Tôi vừa mới xoay người đã túm lấy gáy cổ áo.

“Chúng định chơi bóng, đi.”

“Hả?” rụt cổ lại.

Mặc dù thừa nhận đẹp, mê nhan sắc của Nhiễm.

Nhưng qu/an h/ệ của chúng thuần túy hệt và giáo chủ nhiệm.

Nhìn vẻ của biểu hiện muốn đó nhưng thôi khan hai tiếng.

“Tôi sợ gian rảnh rỗi truyền sách báo phi pháp, cho thực hiện chức trách giám chút.”

Hóa phải xem trọng à.

Tôi nhẹ thở ra, cảm mất mát.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm