Con phố vắng người.
Tôi đi theo ánh sáng mờ nhạt trên mặt đất, băng qua đường, công viên, con kênh.
Trong không khí lan tỏa mùi đất nhàn nhạt.
Chiếc vali nhỏ bên cạnh phát ra tiếng kêu lọc cọc khi cọ vào mặt đất.
Bên lề đường là chiếc Maybach đang tiến lên với tốc độ rùa bò.
......
Tôi dừng bước, quay người lại, đối mặt với chiếc xe phía sau.
Hình như chủ nhân của chiếc xe cảm thấy hơi x/ấu hổ.
Anh ở yên trên ghế một lúc lâu mà không lộ diện.
Tôi đút hai tay vào túi, đ/á nhẹ vào mấy viên sỏi cạnh giày.
Giọng nói nhỏ đến mức gần như không đáng kể:
“Hoắc Đình Quân.”
Người đàn ông bị gọi tên bước xuống xe với vẻ hơi tức gi/ận.
Anh đứng tại chỗ, không lại gần, ngẩng cao đầu dùng mũi nhìn người, hơi trẻ con mà bắt chước tôi đút tay vào túi:
“Làm gì đấy, Giang Hoài?”
“Em tưởng em là ai, chỉ cần vẫy ngón tay là anh phải chạy theo liếm gót em à?”
“Hoắc Đình Quân anh đây không phải loại người tốt bụng đâu, nếu em muốn tìm sự thương hại và an ủi, thì em nhầm người rồi”
Tôi suy nghĩ kỹ một chút, cũng đúng.
Thế là tôi rút tay ra khỏi túi, kéo vali quay người đi.
Phía sau vang lên tiếng nghiến răng ken két.
Giây tiếp theo, tôi bị kéo vào một vòng tay ấm áp, mọi hơi lạnh đều bị ngăn cách bên ngoài.
Hoắc Đình Quân đưa tôi lên xe, cáu kỉnh đưa cho tôi một cốc nước nóng.
“Uống đi, mặt sắp đông cứng rồi còn cố chịu đựng.”
Nước nóng trôi xuống bụng.
Tay chân tê cóng dần dần cử động linh hoạt.
Tài xế ở hàng ghế trước quay người hỏi:
“Anh Hoắc, tối nay về biệt thự cũ à?”
Hoắc Đình Quân nhìn tôi, khẽ ừm một cái đầy khó hiểu:
“Ừ, về biệt thự cũ.”
Tôi không nói gì.
Dù sao Hoắc Đình Quân cũng không làm gì được tôi.
Hơn nữa, tôi cũng thật sự không còn nơi nào để đi.
Khi vào đến thư phòng trong biệt thự, Hoắc Đình Quân đưa cho tôi một tờ hợp đồng.
Tôi mới phát hiện, hình như mình đã nghĩ sai.
“Khoan đã, cái này có nghĩa là gì?”
Khi nhìn thấy bốn chữ to rõ ràng ‘Hợp đồng kết hôn” trên tờ hợp đồng, lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác n/ão ngừng hoạt động.
“Nghĩa là gì, chẳng có nghĩa gì cả, chính là cái nghĩa mà em thấy đấy.”
Hoắc Đình Quân căng thẳng, khó nhọc nói mấy câu.
“Ngủ cũng đã ngủ rồi, Giang Hoài, em không định kết hôn với anh à?”
“Hay là em lại nhắm vào thằng đàn ông khác?”
Câu nói cuối cùng gần như tiêu tốn hết sức lực của Hoắc Đình Quân.
Trái tim anh bị cơn đ/au âm ỉ xâm chiếm, nó sắp sửa nuốt chửng toàn bộ lý trí của anh.
Tôi mím môi, khẽ kể toàn bộ lý do trước đó.
Sau khi giải thích rõ ràng, Hoắc Đình Quân bình thản, nói từng chữ một:
“......Giang Hoài, anh nghi ngờ em trai của em là một con chuột.”
“Vậy đi, chúng ta cho nó ăn một gói th/uốc diệt chuột, nếu ch*t thì đúng là chuột.”