Th* th/ể Lý Gia Hàng biến mất.
Cả quần l/ót và tất của hắn cũng không cánh mà bay.
Chiếc ao vẫn y nguyên như hôm qua, hoa sen nở rực rỡ, cá chép lượn lờ bơi lội tự tại, như thể hắn chưa từng ngã xuống đó vậy.
Tôi không biết th* th/ể hắn đi đâu, chỉ biết rằng sau hai ngày mất tích, nhà trường đã mời phụ huynh hắn đến.
Không rõ họ đã nói gì, chỉ thấy mọi chuyện êm xuôi trơn tru, phẳng lặng như tờ.
Sự yên ắng này thật có lợi cho tôi.
Đã đến lục xử tiếp tục tên kế tiếp.
Nhưng trước đó, tôi quyết định bịt miệng một kẻ hết sức phiền phức.
......
Chiều hôm đó tan học sớm, tôi đang giặt đồ trong nhà vệ sinh ký túc xá.
Dương Yến ôm một chồng quần áo bẩn bước vào, thẳng tay ném vào đầu tôi.
"Giặt giùm bọn này luôn đi, học hành cả ngày mà chỉ biết hầu hạ đàn ông thôi sao?"
Nói câu ấy xong, nét mặt đ/ộc địa khiến ngũ quan của cô ta méo mó, biến khuôn mặt vốn thanh tú thành thứ gì đó thật x/ấu xí.
Từ Hiểu Lệ đứng phía sau, cúi đầu im lặng nhưng đồ đạc của cô ta cũng ở đây - nghĩa là đồng lõa với hành vi này.
Tôi lặng lẽ nhặt đống quần áo bỏ vào chậu khác.
Dương Yến hài lòng, bắt đầu chỉ tay năm ngón như lũ đàn ông kia.
Bắt tôi lau nhà, trải ga giường, dọn tủ quần áo cho bọn họ, rồi sai đi m/ua đồ ăn vặt, cơm chiều, khiến tôi chạy như con thoi.
Tối hôm ấy, nhiều sinh viên đã thấy tôi lên xuống lầu không biết bao lượt, vài đứa còn tranh thủ "nhờ vả" tôi vài việc lặt vặt.
Đến 11 giờ 30 đêm, tôi lại ra ngoài lấy thêm bình nước sôi cho Dương Yến.
Xong xuôi, tôi còn chủ động pha cho cô ta ly trà sữa hòa tan.
Dương Yến đắp mặt nạ, ung dung hưởng thụ.
Thấy cô ta bắt đầu uống trà sữa, tôi lại xách bình nước riêng ra ngoài. Vừa bước ra, đứa phòng bên liền đưa bình nước nhờ tôi mang giùm.
Tôi không từ chối.
Mang bình đến phòng đun nước, thấy nước chưa sôi, tôi vòng qua phòng dụng cụ.
Chiều nay tan học, tôi đã hẹn Vương Việt gặp riêng ở phòng dụng cụ, nói có việc nhờ cậy.
Giờ cậu ta đang chờ sẵn trong đó.
Vừa bước vào, Vương Việt đã hấp tấp x/é áo tôi, miệng không ngớt lời thô tục.
Chốc lát sau, cậu ta hét lên đẩy tôi ra, tay ôm cổ gi/ận dữ: "Mày dùng gì chích tao?"
Tôi cất bơm kim tiêm vào túi, nhe răng cười.
"Đoán xem?"
Đồ đạc trong phòng dụng cụ đã cũ nát, nhất là giá kệ. Nếu chẳng may bị kệ đổ đ/è trúng, cũng chỉ là tại số đen thôi.
Vương Việt đúng là số đen thật.