Ta tự xưng là tiểu hầu gia phong lưu nhất kinh thành.
Mỹ nhân trên đài múa xong một khúc, thong dong bước đến trước mặt ta: "Tiểu hầu gia kim chi ngọc diệp, không biết nô tỳ có cơ hội xin chút hồng phúc từ ngài không?"
Tay ta lơ đãng vê chiếc chén rư/ợu: "Nghìn vàng khó m/ua nụ cười giai nhân, hễ ta có, ngươi cứ việc mở lời."
Mỹ nhân cười duyên dáng: "Tiểu hầu gia, nô tỳ muốn chiếc ngọc bội này của ngài."
Tay ta lần xuống thắt lưng, từ vô số đồ trang sức lấp lánh tháo xuống một chiếc ngọc bội. Ngọc bội hình sao nạm vàng tỏa sắc biếc như nước thu.
Ta khẽ cười giễu cợt: "Vật này?"
Vũ nữ gật đầu nhẹ, tay ta giơ ngọc bội lên.
"Con mắt ngươi cũng tinh đấy. Chỉ có điều, đây là bảo vật truyền gia tương lai dành cho chủ mẫu phủ hầu. Nếu ngươi thực sự được nó, phải ngoan ngoãn vào phủ hầu làm nữ chủ."
Lời vừa dứt, không chỉ vũ nữ kia lộ vẻ mừng rỡ khôn xiết, ngay cả các quý nữ danh gia đang ngồi phía gác sang đều không yên.
Khi ngọc bội sắp từ tay ta rơi vào tay vũ nữ. Một nữ nhân y phục sáng sủa vội vàng bước lên ngắt lời: "Tiểu hầu gia, lần trước m/ua rư/ợu, ngài còn thiếu tiểu nữ một yêu cầu, nay thưa trình, muốn đoạt vật yêu thích của vị muội muội này."
Ta thở dài tiếc nuối, xoay ngọc bội trên tay: "Nhưng ngọc bội chỉ có một, cho ai cũng đều bất công. Thôi được, ta tùy tay ném ra, ai bắt được sẽ thuộc về người đó."
Các nữ nhân lập tức sáng mắt.
Ta tùy ý quăng ngọc bội qua cửa sổ, vẽ nên đường cong tuyệt mỹ giữa không trung.
Các cô nương bất chấp lễ nghi, thân phận, chen lấn xô đẩy tranh giành. Ngay cả thị nữ đang rót rư/ợu bên cạnh cũng lơ đễnh, làm rơi vài giọt rư/ợu.
Ta khẽ cười, cúi đầu nhấp ngụm thanh tửu.
Bỗng bên ngoài im bặt, các nữ nhân đều lặng thinh.
Chuyện gì thế? Trong lòng ta khẽ chê cười. Rồi tùy ý liếc mắt qua cửa sổ.
Chợt thấy ngọc bội nằm trong tay một người, tấm áo ngoài trắng muốt tôn lên vòng eo thon gọn. Vị thừa tướng trẻ tuổi nhất Đại Sở, Vân Triệt.
Khi ánh mắt phóng túng của ta hạ xuống, hắn đồng thời ngẩng mắt, hai ánh nhìn chạm nhau, trong mắt hắn lạnh như băng. Bạch y khanh tướng, khí chất thanh tao chẳng hợp với chốn phồn hoa này.
Hắn giơ ngọc bội lên, giọng thanh lãnh tựa nước suối: "Tiểu hầu gia, từ trên cao ném ngọc, mưu hại trọng thần triều đình, biết tội gì không?"