19
Tôi quá sợ hãi nhìn chị Tống Dật.
“Như vậy thật sự không sao sao?”
Cô ấy ra dấu OK với tôi.
Lập tức liền đem và Tống Dật đóng gói đưa vào khách sạn.
Trước khi đi, mắt cô nặng nề nhìn nói:
“Chị chỉ thể em đến đây, lại phải vào chính em.”
Tôi: “?”
Lập tức, mình người nan đỡ Tống Dật lên lại giản lau chùi hắn.
Đang lúc bị rót chút nước hắn uống rư/ợu tỉnh, hắn nằm lại kéo lại:
“Lâm Lâm, anh thật sự rất thích em, thích em vô cùng.”
Tôi cười tiếng, lúc này vén tóc hắn cúi người xuống hôn cái:
“Thật đúng là đồ ngốc.”
Nhìn dáng vẻ hắn ngủ vô ổn, lại đột nhiên nhớ tới lời chị Tống Dật nói.
Cô Tống Dật uống say sẽ thế nào?
Tôi quên mất.
Tôi đang nan nhớ lại, tay liền lặng lẽ không tiếng vỗ vai tôi.
Ngay tiếng thở nặng nề Tống Dật vang lên bên tai tôi:
“Thợ săn cuối cũng bắt được con mồi rồi.”
Nói xong câu ý liền đ/á/nh mất đó.
Trong mơ hồ, mới nhớ tới câu nói mà chị Tống Dật dặn tôi.
Tống Dật s/ay rư/ợu thích trò vai.
Nhưng mà, hiện tại nhìn Tống Dật không quá cm.
Tôi biết, nói gì cũng không dụng.
Tôi đã trở thành cừu non gào khóc đòi ăn trong miệng hắn.