Tay chân Vương Thúy Bình g/ầy gò, ốm yếu nhưng bụng thì to giống như sắp sinh con.

Thấy tôi đang nhìn vào bụng của cô ta, Vương Thúy Bình ngượng ngùng cúi đầu, nói như khóc:

“Đưa tôi đi đi.”

“Được.”

Tôi thở dài rồi bước tới đỡ lấy cánh tay cô ta.

Tôi dùng một sợi dây leo luồn qua nách cô ta, cố định trên ng/ực cô ta rồi buộc một nút thật chắc, sau đó tôi trèo một dây leo khác lên ngọn cây rồi kéo Vương Thúy Bình lên.

Khi sắp leo lên ngọn cây, tôi thấy có một ký hiệu kì lạ được khắc bên trong thân cây.

Vương Thúy Bình lo lắng nhìn tôi.

“Kiều Mặc Vũ, cô nhìn thấy gì sao?”

“Không có gì.”

Tôi lắc đầu, đưa tay chạm lên ký hiệu đó, không biết ký hiệu đó được sơn bằng loại sơn gì, khi tôi chạm vào thì hầu hết đều biến mất.

Tôi đ/è xuống sự nghi ngờ trong lòng, tiếp tục leo lên trên, rất nhanh chóng đã lên đến ngọn cây, ngồi trên cành cây rồi kéo Vương Thúy Bình lên.

Sau khi lên đến ngọn cây, bọn tôi quấn dây leo quanh eo và từ từ trượt xuống, dành thời gian quan sát tình hình bên dưới trong khi trượt.

Giang Hạo Ngôn đang đ/á/nh nhau với dã nhân.

Ồ, tôi nhìn nhầm, là dã nhân đang đ/á/nh cậu ta.

Dã nhân đ/ấm một cái, Giang Hạo Ngôn bị đ/á/nh bay, cơ thể đ/ập vào thân cây, đồ đựng trong ba lô rơi xuống đất.

Mắt tôi sáng lên, tôi nhảy xuống nhặt tấm thẻ gỗ Lôi Kích.

“Làm tốt lắm, Tiểu Giang!”

“Kiều Mặc Vũ.”

Giang Hạo Ngôn vui mừng khôn xiết và lao tới ôm tôi.

“Tôi sợ ch*t khiếp, may mà cậu ổn.”

"Nhìn cậu kìa, chỉ là dã nhân thôi mà, sợ gì, tránh ra xem tôi thể hiện đây này!"

Tôi đẩy Giang Hạo Ngôn ra, nhặt mấy lá bùa, niệm chú châm lửa rồi ném về phía dã nhân.

Lá bùa bay tới sau lưng dã nhân, lông và tóc nhanh chóng bốc ch/áy, dã nhân hét lên, đ/au đớn lăn lộn tại chỗ.

Hoa Vũ Linh thở phào nhẹ nhõm, xua tay, một đám chuột lớn không biết từ đâu nhảy ra, vồ lấy dã nhân, liều mạng cắn x/é.

Ngoài chuột, các loại côn trùng có đ/ộc liên tục từ lòng đất chui lên, rết, thằn lằn, đủ loại côn trùng không thể gọi tên, vây quanh dã nhân.

Dã nhân lăn lộn vùng vẫy, la hét trong tuyệt vọng, rồi nhanh chóng ngã xuống, nằm bất động trên mặt đất.

Tôi bước tới chỗ Hoa Vũ Linh và vỗ nhẹ vào vai cô ấy.

“Đúng là chị em, vẫn là nhờ có cậu.”

“Ối, m/a!”

Hoa Vũ Linh đột nhiên hét lên, t/át vào mặt tôi và đẩy tôi ra sau.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
135.12 K
7 Chuyến Xe Đêm Chương 25
11 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25
12 Tiểu Lỗi Chương 56

Mới cập nhật

Xem thêm