Tống Tân là người kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp cho đến nay.
Chưa đầy một ngày tiếp xúc, tôi đã phát hiện hắn luôn tự mâu thuẫn, còn thích bày ra một đống lý lẽ kỳ quặc để cố ý làm rối lo/ạn suy nghĩ người khác. Rõ ràng chính hắn liên tục nhấn mạnh mình là hôn phu của tôi, còn lôi ra một tờ hôn thư dị thường để chứng minh.
Vậy mà chỉ một lúc sau, hắn đã phủ nhận phăng, nói không phải vì tôi mà đến.
Vậy tại tôi tự làm mình rắc rối sao?
Ái! Không đúng.
Tôi bị hắn dẫn lối lầm đường rồi.
Mục đích của tôi rất đơn giản.
Một là thoát khỏi hắn.
Hai là thoát khỏi việc bị tình nghi gi*t người.
Sắp xếp lại suy nghĩ, tôi mới cảm thấy hơi thở thông suốt hơn.
"Anh còn muốn gì nữa? Một là tôi không bỏ mặc anh bên đường, hai là tôi không truy c/ứu việc anh ăn tr/ộm đồ của tôi. Anh còn muốn thêm sự chân thành gì nữa?"
Tống Tân phản bác: "Em không bỏ rơi anh không phải vì lòng tốt, mà là do khóa đồng tâm phát huy tác dụng. Em không chịu nổi nỗi đ/au x/é tim khi xa cách. Còn nói ăn tr/ộm thì càng không biết từ đâu mà ra. Vu khống cũng phải có bằng chứng chứ."
Khi tôi cõng hắn về, đã sờ soạng khắp người, thực sự không thấy ng/uồn dẫn của mình. Có lẻ tên tiểu tặc che mặt kia chỉ tình cờ giống hắn mà thôi.
Nhưng, ánh mắt của một người là thứ không ai bắt chước được. Tôi lấy tay che phần dưới mắt hắn, càng thêm tin chắc hắn đang nói dối.
"Thôi được, chuyện này bỏ qua, chúng ta nói về khóa đồng tâm."
Trước khi tìm được bằng chứng rõ ràng, hắn sẽ không thừa nhận mình là kẻ tr/ộm đâu.
Tôi không muốn lãng phí thời gian vào tranh cãi vô ích, thà giải cái khóa này trước còn hơn.
Tống Tân dường như đoán được ý tôi, đã chặn họng tôi trước.
"Quan phủ đồng ý thả em ra dễ dàng như vậy hoàn toàn là vì chiếc khóa đồng tâm này ngoài chìa khóa, pháp lực cũng không thể mở được. Tin đi, lúc anh bất tỉnh em cũng đã thử nhiều cách rồi. Muốn mở khóa, em phải quay lại đó."
"Được, đi ngay bây giờ." Tôi nắm cổ áo hắn lôi dậy, hắn bản năng chống cự, một kéo một gi/ật, tôi bị hắn lôi ngược lại giường. Suýt nữa thì đ/è lên ng/ười hắn.
Trong lúc giằng co, sau lưng tôi vang lên tiếng gọi phấn khích.
"Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ!"
"Sư phụ định cưỡ/ng b/ức người hả?"
Tôi lúc này mới gi/ật mình nhận ra tư thế của mình với hắn có chút quá đỗi thân mật.
Cả hai đẩy nhau ra, đều tỏ vẻ gh/ê t/ởm.
Phong Bất Khuất tiếc nuối "Ái chà" một tiếng.
Tôi tức không chịu nổi, trừng mắt nó: "Sao mày lại quay về?"
"Con không nên quay về sao?"
"Ta không bảo con đi tra chuyện của Trang Khánh Niên sao?"
"Tra xong rồi."
"Nhanh thế?"
"Sư phụ, con có làm phiền chuyện tốt của hai người không?"
"Nói bậy cái gì?"
"Con không nói bậy, là hắn nói mà."
Phong Bất Khuất chỉ vào Tống Tân đang lộ vẻ bực bội, nheo mắt nhìn tôi.
Ồ, con nhỏ này lại dùng thuật đọc tâm trí rồi.
"Tống Tân, ý anh là gì?" Tôi nhìn hắn với vẻ giễu cợt.
Chỉ thấy Tống Tân lập tức mặt đen sầm lại, khí lạnh bốc lên.
Hê!
Bị người khác đọc tr/ộm suy nghĩ, còn bị phơi bày mấy ý nghĩ nhỏ nhen trong lòng, ai mà mặt không biến sắc, tim không đ/ập nhanh cho được?
Đệ tử của ta, quả là có bản lĩnh.