Lục Kiêu đứng giữa hào quang, nở mày nở mặt chưa từng thấy, hắn choàng tay qua eo tôi, siết ch/ặt đến mức tôi muốn g/ãy xươ/ng sườn, ghé vào tai tôi thì thầm, giọng khàn đặc vì hưng phấn: "Em giỏi lắm. Tối nay về thưởng cho em."

Tôi lạnh gáy. Thưởng cái gì? Đừng bảo thưởng "thân x/á/c" nhé?

Chưa kịp mừng vì đã hạ gục được lão Vương, từ phía cửa chính lại vang lên tiếng xôn xao.

Bạch Vũ - ảnh đế quốc dân xuất hiện, và đi bên cạnh hắn là Tần Liệt. Hai tên này ăn mặc lồng lộn không kém gì tôi, khí thế hùng hổ lao vào bữa tiệc như đi đ/á/nh gh/en.

Tôi buông tay Lục Kiêu ra, lùi lại một bước.

"Thôi xong. Tam ca hội tụ."

Hệ thống trong đầu tôi rú lên sung sướng:

【Ký chủ ơi! Cơ hội vàng! Thiết lập kịch bản 'Hồng nhan hoạ thuỷ' ngay! Cho ba anh đ/á/nh nhau giành gi/ật ngài đi!】

Tôi nhìn xung quanh tìm đường thoát. Cửa thoát hiểm ở hướng 3 giờ, toilet ở hướng 9 giờ.

Nhưng Tần Liệt mắt sắc đã nhìn thấy tôi, hắn hét toáng lên giữa bữa tiệc sang trọng:

"Minh Viễn! Sao anh dám mặc đồ đôi với thằng cha họ Lục kia? Cởi ra ngay! Em mang đồ đến cho anh thay đây này!"

Trên tay Tần Liệt là một bộ khủng long xanh lè.

Cả khán phòng lại một phen ch*t lặng, tôi lấy tay che mặt.

Hình tượng doanh nhân thành đạt tôi vừa cất công xây dựng 5 phút trước, chính thức sụp đổ.

Cảnh tượng tại bữa tiệc hỗn lo/ạn hơn cả chiến trường.

Tần Liệt một tay cầm bộ đồ khủng long xanh ngát, một tay túm cổ áo Lục Kiêu, gào lên đòi công đạo cho gu thời trang thảm hoạ của mình. Lục Kiêu thì bận rộn giữ hình tượng nhưng chân vẫn lén đạp vào giày Tần Liệt.

Lợi dụng lúc hai con trâu mộng đang húc nhau, một bàn tay lôi tuột tôi ra hướng cửa sau.

Là Bạch Vũ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm