Trong sách có nói, người họ Triệu này có vị chính thê trong nhà tính khí không tốt, là một kẻ thê nô đích thực, nếu bảo hắn cưới thêm ba tiểu thiếp, thê tử nhà hắn có thể x/é x/á/c hắn ra.
Triệu đại nhân mồ hôi rơi lã chã: "Việc nhà của thần, không dám phiền bệ hạ bận tâm."
"Vậy việc nhà của trẫm, sao khanh lại quan tâm nhiều đến thế?"
Thấy Triệu đại nhân đã thất thế, lại có một đại thần khác bước ra: "Bệ hạ, nam nhân sao có thể làm Hoàng hậu?"
"Chu ái khanh phải không, một trăm lạng bạc ngươi ch/ôn dưới gốc cây, giờ ra sao rồi?"
Chu đại nhân không có tật gì khác, chỉ tham tiền, mấy hôm trước vừa nhận một trăm lạng bạc của người khác. Nước quá trong không có cá, người quá sáng suốt không có bạn.
Chuyện nhỏ nhặt, trẫm vốn cũng chẳng định làm gì hắn. Chu đại nhân gục đầu liên tục: "Thần biết tội."
Trẫm không thèm đếm xỉa: "Chư vị ái khanh, còn ai có ý kiến gì về việc này nữa không?"
Dưới triều im phăng phắc. Thật tốt, yên tĩnh rồi. Trẫm hài lòng gật đầu. Trẫm rút bảo ki/ếm, giơ tay ch/ém cái án thư làm đôi.
"Đã như vậy, nếu sau này còn để trẫm nghe thấy lời nào bất lợi cho Thôi tướng, sẽ như cái bàn này. Trẫm đã sủng ái Thôi tướng từ lâu, suốt đời không nạp phi tần nữa, đời này cùng Thôi tướng chung tay trị quốc, nếu trái lời thề này, cũng sẽ như cái bàn này."
Chà, đôi khi làm bạo quân cũng khá hay.