17.
Dưới sự tr/a kh/ảo tha của tôi, Lan Phong đã nói ra lý do sao ấy giờ vẫn đương
Đó phải là vì quang trong như vẫn nghĩ
Chỉ là ấy sự nghĩ bản thân cho tôi
Năm lớp mười một, bị u/ng dù là một bác sĩ khá tiếng tăm lại hề phát ra điều đó, đã hối h/ận tự trách bản thân sau cái ch/ết của anh
“Khi lần đoán mắc b/ệnh u/ng đã đ/iên cuồ/ng hỏi nhờ sự trợ giúp tất các chuyên gia ngành mà biết, họ đều chối nào chữa trị được”
"Bố khóc vào ngày mất, đã xin nghỉ phép để mình trong nhà suốt một thời gian dài, mỗi về nhà, đều thấy khóc thầm những bức ảnh của anh."
"Cảm ấy trở nên già nhiều."
“Đó cũng là quyết định hay hôn".
“Sau này, mới tập, vào khoa c/ứu, thường xuyên những phải đấu tranh giữa sự cái ch/ết, càng quyết tâm hết.”
Nếu ai, sẽ chẳng sự ràng buộc nào cũng sẽ đ/au đ/ớn mất họ
“Đi làm làm đúng giờ, thỉnh thoảng thì chơi bạn bè, đã nghĩ sẽ như vậy suốt đời còn lại”
“Cho em…”
Tôi hai nhẹ nhàng đặt lên má của anh
“Em ăn ba bát cơm một bữa, thức khuya, hút th/uốc, thỉnh thoảng mới uống một chút rư/ợu, cũng bao giờ vượt đỏ qua đường, quan là đáp ứng đủ các tiêu chuẩn trong buổi kiểm tra sức khỏe tổng quát mỗi năm”
“Hiện xem ra sẽ già cũng là chuyện nhỏ”
“Anh yên tâm, sẽ ch/ết đâu, còn phải ước nguyện khiêu với những già đẹp lão về già”
Ngô Lan Phong cốc nhẹ vào trán tôi
“Nếu muốn nhảy đó, đó chỉ phép là anh”
(Còn tiếp...)