Lục Tư Hằng tức gi/ận, nhưng anh ấy vẫn chuẩn bị phòng nghỉ cho tôi.
Tôi nhìn anh ấy trải ga giường.
“Tư Hằng, cậu có thể đỡ đẻ cho tớ không?”
Lục Tư Hằng nhíu mày nhìn tôi, cảm giác như khoảnh khắc sau anh ấy sẽ ném tôi ra khỏi nhà.
Tôi gượng gạo giải thích: “Chúng ta đã mổ x/ẻ nhiều chuột, thỏ như vậy rồi mà.”
“Em bé đang nằm dưới lớp da bụng tớ.”
“Cậu giúp tớ mổ lấy nó ra, cầm m/áu sơ qua rồi chuyển tớ tới bệ/nh viện.”
“Tớ không thể sinh con ở bệ/nh viện được.”
“Cậu đi/ên rồi sao?” Giọng Lục Tư Hằng tràn đầy tức gi/ận.
“Tớ đã đi/ên từ lâu rồi.” Tôi ảo n/ão ngồi phịch xuống giường.
“Cậu không muốn cầm d/ao cũng không sao.”
“Tớ đã nghiên c/ứu rồi, tớ có thể tự mổ.”
“Khi 120 đến, cậu giúp tớ giấu đứa bé nhé.”