Vì vậy, tôi cũng không để tâm đến lời của con gái, chỉ cho rằng nó đang trêu đùa mẹ tôi.
“Nhi Nhi ch*t rồi, là do mẹ không chăm sóc chu đáo cho con bé.”
Mẹ tôi nghẹn ngào nức nở, tay siết ch/ặt tờ khăn giấy ướt đẫm nước mắt, “Mẹ có lỗi với Nhi
Nhi, con bé gọi mà mẹ không nghe thấy, để rồi nó phải ra đi thê thảm như thế.”
Nước mắt tôi lã chã rơi theo, “Mẹ ơi, đây không phải lỗi của mẹ.”
Đang nói chuyện, chiếc điện thoại trong túi tôi vừa rung vừa reo rồi rơi xuống đ/ập mạnh vào người mẹ tôi.
Mẹ tôi bật lên ti/ếng r/ên ri đ/au đớn.
“Mẹ, con xin lỗi.....................”
Đang nói, tôi đột nhiên im bặt.
Không ổn.
Mẹ tôi thật kỳ lạ.
Phần dưới cơ thể bà bị liệt nhiều năm, vốn đã mất hết cảm giác, vậy sao điện thoại rơi trúng người bà lại cảm nhận được?
“Tiểu Đồng, con sao thế?”
Mẹ tôi ngước mắt nhìn tôi.
Ánh mắt chạm nhau, tôi chợt nhận ra đôi mắt bà rất kỳ quái, không hề có dấu vết đỏ ửng của người vừa khóc.
Lòng tôi chùng xuống, hóa ra bà vừa nãy chỉ giả vờ khóc, con gái tôi ch*t mà bà chẳng chút đ/au lòng!
“Không... không có gì ạ.”
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cầm điện thoại nghe máy.
Vừa bắt máy, giọng chồng tôi gấp gáp vang lên: “Mẹ em không bị liệt, bà ấy lừa chúng ta, bà ta muốn hại ch*t Nhi Nhi!”
Ầm!
Tôi chao đảo, nỗi đ/au và sự phẫn uất như sét đ/á/nh khiến tôi suýt ngã quỵ.
“Sóng yếu quá, em không nghe rõ.”
Giọng tôi r/un r/ẩy, tay siết ch/ặt điện thoại, quay đầu bước ra cửa, “Anh... anh nói lại lần nữa đi.”
“Anh xem camera thấy mẹ em còn ném cả một hộp d/ao lam vào máy giặt! Bà ta còn dụ Nhi Nhi chui vào đó!”
Chồng tôi gào thét vừa gi/ận dữ vừaa lo lắng: “Nhi Nhi bây giờ sao rồi? Để anh nói chuyện với con đi!”
Lời nói của chồng tôi như mũi tên tẩm đ/ộc đ/âm xuyên tim gan khiến tôi ngã quỵ xuống sàn.
Khi cảnh sát thu dọn th* th/ể của Nhi Nhi, tôi đã ngất đi vì đ/au lòng.
Tôi không biết Nhi Nhi đã phải chịu đựng nỗi đ/au ấy thế nào khi bị những lưỡi d/ao lam lẫn trong nước x/é nát cơ thể đến ch*t trong máy giặt.
Tôi ôm ng/ực, c/ăm h/ận nhìn người mẹ vẫn đang giả vờ nằm im, “Bà…”
Chưa kịp thốt lời, trong điện thoại lại vang lên giọng chồng tôi với vẻ đầy kh/iếp s/ợ: “Tiểu Đồng, em phải cẩn thận bà ta, bà ta không phải người!”
Tim tôi đ/ập thình thịch, không nhịn được mà quan sát một lượt mẹ tôi.
Bà ấy vẫn co rúm vai, nằm bất động trên giường.
Nhưng cổ của bà đã biến mất.