Vào đầu thất(1) của ngồi ôm ch/ặt lấy hũ tro cốt của và không ngừng khóc, h/ận sao lại không đón kia chứ.
(1) tuần: thứ 7 sau khi người ch*t qu/a đ/ời.
Tôi ngây ngốc lại thoại của trên Wechat, câu cùng cho là: “Chồng à, mang th/uốc cho nè, ngồi xe chuẩn bị với rồi moa moa!”
Đó lời ly biệt cùng của chúng tôi!
Tôi cứ mà lại, cho đến nửa đột nhiên lại ting tiếng.
Tài khoản của đột nhiên gửi cho thoại mới!
Tôi bàng thư thoại, bên rõ ràng giọng của tôi: “Chồng ơi… em, đang ở trên xe biển số xe đuôi 5845…”
Tôi ngơ ngác cầm điện thoại của lên, bên trên vẫn còn đang đăng khoản của ấy.
Tin này gửi cho bằng cách nào?
Nhưng đó thực chính giọng của tôi!
Đột nhiên, cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Wechat của bỗng dưng tự động thao tác, hiển người đang ghi âm thoại, giây lát của cũng nhận nhắn: “Chồng ơi… Em đang ở trên tuyến xe 377, chuyến xe cùng… Em sợ lắm, mau đến em…”
Tôi khóc như mưa.
Người đã mất bỗng nhiên lại gửi đến ấy.
Người bình gặp chuyện này thì sẽ thấy k/inh h/oàng, lại chẳng thấy đ/áng s/ợ chút nào.
Chỉ vừa giọng của biết đang sợ hãi thế nào, trái tim như bị ai đó x/é làm trăm mảnh, đ/au đớn quá mất!
Buổi sau, muốn giao điện thoại cho cảnh sát kiểm thế thư thoại ra lần nữa thì hiện tất cả các mới đều đã biến mất không chút hơi.
Rồi cứ vào mỗi lại nhận của vợ, lần nào cũng khóc lóc mau mau đến ấy.
Cứ mỗi lần như vậy, vào buổi sau thì các đó lại bốc sạch sẽ như thể chúng chưa bao giờ gửi tới vậy.
Tôi không chắc phải rồi nên mới nảy sinh ra ảo giác hay không nữa, sống thế giới mà vẫn còn tồn tại, cho dù vì thì cũng chẳng hề hối h/ận!
Tuyến xe bus số 377, chính muốn đến ấy.
Vì mà đã nộp đơn nghỉ việc, tay vào điều kết đã tìm ra rất nhiều thông tin.