16.
Ở cùng với sinh thể dục kỷ luật và chăm cảm giác tồi.
Khi mở mắt vào hôm đ/ập vào mắt chính tấm lưng trần cơ bắp rõ ràng Nhất Phàm.
Còn bữa đã chuẩn bị sẵn bàn.
Tôi dừng hốt mới nhớ đã còn ở 303 nữa.
Trong lòng thức trống rỗng nhưng ngay sau lại trở lại ung dung.
Tôi ngồi dậy giường, vươn vai cái.
"Đàn anh, thuộc anh phải phía dưới đi?"
"Quá đức hạnh rồi."
Lộ Nhất Phàm thay quần áo, động tác ngừng lát.
Anh quay lại nhìn như nhìn kẻ ng/u ngốc lỗ mãng, nhíu nhíu mày.
"Kỷ Bắc Từ, cậu thật cảm thấy chuyển đến đây an toàn rồi đúng không?"
"Nếu nghiệm thể lực cậu cứ việc nói thẳng."
Nụ trêu đùa cợt nhả mặt nhất thời biến mất, tay lia lịa: "Anh Lộ, em sai rồi."
Lộ Nhất Phàm hừ tiếng, mặc quần áo, đeo balo lưng, vừa đi ra ngoài, nhiên lại dừng lại.
Anh đầu, nhìn khóe môi cong lên:
"Ngược lại cũng phải được."
Không phải được?
Anh đừng tưởng rằng bị thương mà thể cho anh nếm thử đ/á sấm sét nhé.
"Kỷ Bắc Từ."
Vừa ra đến trước cửa, Nhất Phàm nhiên nhỏ giọng nói.
Anh cúi suy tư giây, thái độ nghiêm túc:
"Chuyển đến 601, mới lúc đi sóng ngọn gió."
"Trở thành khác biệt đ/áng s/ợ, đ/áng s/ợ là, trở thành khác biệt bị chú ý."
"Hãy chuẩn bị thần đi."