Ngoại truyện của Tư Trì

Tôi luôn ngưỡng m/ộ sức mạnh.

Tôi biết rõ, năng lực và thể chất của mình đến từ thiên phú alpha, nên tôi chưa bao giờ dám buông lơi việc luyện tập.

Phần lớn alpha đều tự mãn, rồi bỏ bê bản thân.

Tôi kh/inh thường những kẻ như vậy — cũng kh/inh thường luôn những omega suốt ngày bám lấy tôi.

Cho đến lần ấy, trong một nhiệm vụ, tôi bị tách khỏi đội.

Giữa màn sương dày đặc, tôi nhìn thấy một người đàn ông cao g/ầy, dáng đi như bóng m/a.

Cậu ấy mặc đồ bó đen, che kín mặt, không hề mang theo bất kỳ mùi hương nào — là một beta.

Cậu ấy ít nói, luôn cảnh giác, ra tay nhanh gọn, gi*t gọn cả một con quái cấp A.

Tôi chủ động mở lời:

“Cộng tác chứ?”

“Alpha?” Cậu ấy ngẩng lên, giọng trong và trầm hơn tôi tưởng.

“Alpha toàn là lũ thú đang phát tình. Không hợp tác.”

Cậu ấy từ chối.

Tôi định biện minh mình không phải loại như thế — nhưng bệ/nh rối lo/ạn tin tức tố của tôi là thật.

Sau đó, khi gặp lại, lần thứ hai tôi hỏi:

“Hợp tác không?”

Cậu ấy vẫn lắc đầu.

Lần thứ ba, cậu ấy đang một mình đối đầu với quái vật cấp S.

Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, nói ngắn gọn:

“Cộng tác.”

Trên người cậu ấy không có mùi hương, nhưng khi chạm vào tôi, mùi của tôi đã dính lên da cậu ấy.

Beta mạnh mẽ hơn tôi tưởng, ra tay gọn gàng, gi*t người không để lại dấu vết — tựa như một sát thủ trời sinh.

Nhưng cậu ấy chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, cũng chẳng than đ/au, luôn một mình gánh lấy mọi thứ.

Tôi nhìn vết thương trên người cậu ấy đang rỉ m/áu, tôi thấp giọng hỏi:

“Vì sao không gọi tôi giúp?”

Cậu ấy lạnh lùng đáp:

“Không cần. Tôi tự xử lý được.”

Tôi hơi gi/ận, mà cũng chẳng hiểu mình gi/ận vì điều gì.

Ba ngày sau, khi quay lại hội quân, tôi mới chợt nhận ra — tôi quên hỏi xem cậu ấy có bình an không, cũng quên mất việc hẹn nhau đấu một trận.

Còn cậu ấy, đã biến mất, chẳng để lại chút dấu vết nào.

Tôi muốn đ/á/nh một trận với cậu ấy, mà cuối cùng chẳng thể.

Chắc vì thế mà tôi bực.

Tôi bắt đầu tìm khắp nơi, tra hỏi tin tức về cậu ấy, gặp hết người này đến người khác — toàn là beta, nhưng chẳng ai là cậu ấy cả.

Kẻ nào tôi gặp, tôi đều thử, chỉ cần một đ/ấm là ngã, vẫn không phải người tôi tìm.

Sớm biết vậy, tôi đã không do dự, đã hẹn cậu ấy đ/á/nh một trận ngay từ đầu — mặc cho cậu ấy có bị thương hay không.

Ba năm sau, trên Lam Tinh xuất hiện một beta được xếp hạng cấp A — duy nhất trong toàn Liên bang.

Tôi biết ngay, đó chắc chắn là cậu ấy.

Tôi tìm tới mô giới, hỏi:

“Hắn muốn gì nhất?”

“Tiền.”

Tiền à? Quá tốt. Thứ tôi nhiều nhất chính là tiền.

Tôi bỏ ra một khoản lớn, hẹn Trình Hứa đến — định tiếp tục trận đấu còn dang dở năm nào.

Cậu ấy mặc đồ giản dị, dáng vẻ gọn gàng, khuôn mặt sáng sủa mà kiên định.

Không biết vì sao, chỉ vừa nhìn thấy cậu ấy, tim tôi đã đ/ập lo/ạn lên.

Tôi rất muốn hỏi một câu:

“Cậu còn nhớ tôi không?”

Nhưng chưa kịp nói, Trình Hứa đã kéo áo lên.

Trên ng/ực, trên eo, đầy những vết thương cũ chồng chéo.

Tôi nhìn mà trong lòng dấy lên cảm giác rất lạ — vừa xót, vừa tức, vừa muốn ôm ch/ặt người ta.

Bỗng dưng, tôi chẳng còn muốn đ/á/nh nhau nữa.

Tôi chỉ muốn tìm thấy cậu ấy, chỉ là nhớ cậu ấy thôi.

Chỉ là gi/ận — gi/ận vì sao cậu ấy cứ lao về phía trước, không chịu dừng lại.

Gi/ận vì trong đầu cậu ấy chỉ có nhiệm vụ, chứ không có tôi.

Tôi đã sa vào lưới tình rồi.

Tôi vùi mặt vào ng/ực cậu ấy, đến lúc này mới hiểu rõ lòng mình...

Tôi muốn cậu ấy.

Không ngờ Trình Hứa như đọc được suy nghĩ, còn nhỏ giọng giục:

“Anh có thể nhanh một chút được không?”

Nhanh à?

Vậy thì đừng trách tôi vô lễ.

Người tôi yêu là một beta.

Cậu ấy không ngửi thấy mùi tin tức tố của tôi, cũng chẳng cảm nhận được cảm xúc tôi gửi gắm trong đó.

Nhưng không sao cả.

Bởi vì...

Tôi yêu cậu ấy.

(Toàn văn hoàn)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm