Cố Diễn mười tuổi khá là lùn, bây cao hẳn cái đầu.
Nhớ đến kiếp trước lúc nào cũng thua thiệt về chiều cao, lúc đ/á/n h nh/au còn Diễn vào tường gh/ì đầu... ức đó nhất định phải b/áo t/hù!
Sau khi "mời" Diễn về nhà, cho bộ quần áo mới.
Hệ thống quả thực là kim của tôi, trực tiếp tặng căn biệt Bắc Giang Thành.
Lúc này mười bốn tuổi, đang đưa nước ngoài học khắp nơi.
Nên không lo lắng sẽ đ/ụng mặt.
Theo nguyên tác, nữ chính lên ở đại viện bên cạnh, khi về nhà, cũng cho bộ quần áo sạch sẽ, mời bữa ngon.
Rồi dùng cảm giác rỗi kiểu "bạn thân" cảm năm, đó xoay người đi học.
Nữ chính cứ thế trở thành bạch nguyệt trong lòng Diễn, là chỗ dựa để từng bước leo lên đỉnh cao quyền lực.
Tôi chỉ bắt chước là được.
Nhưng lúc cư/ỡng é/p quần áo cho ta, những vết s/ẹo trên người đứa nhỏ này thật sự khiến người h/ãi.
Vết thư/ơng lẫn với sẹ/o cũ chồng chất... trải khắp lưng.
Tôi cứ ngỡ những vết s/ẹo này khi lên có.
Không ngờ lúc nhỏ đã có rồi.
"Đồ b/iến th/ái."
Thấy cứ nhìn chằm chằm vào lưng, Diễn vội mặc áo vào với vẻ kh/inh b/ỉ, che những th/ương đầy mình.
Tôi bật cười, đáp trả.