Sau khi bọn họ tôn làm thần cho còn sử dụng tã lót tơ đắt đỏ.
Nhưng nội nói, như vậy vẫn không thể hiện được sự đặc của tôi.
Vì vậy, bị bọn họ bắt ca hát, học cổ, văn.
Tôi có ký mấy kiếp.
Những này với mà không hề khó.
Chỉ là cơ thể thời gian phát triển toàn, cho dù cố gắng hết nhưng chữ vẫn nghiêng ngả xô lệch.
Bố mở con điện thoại cũ mèm của ra ghi lại hình ảnh chữ:
“Nhìn kìa, thần sao Văn Khúc phàm!”
“Nào, thần đồng! Con hãy đọc cho mọi nghe đoạn Chu Lượng núi cầu đi!”
Ký những kiếp trước ùa về, cố gắng đọc bằng chất non nớt của trẻ sinh: “Tiên đế gây dựng cơ đồ nửa đường đột ngột qu/a đ/ời...”
Sau hồi giày vò.
Bố tất ghi hình và gửi cho giới của ta.
Chưa đến nửa giờ, chục cuộc gọi đổ chuông!
“50 vạn!”
Bố phấn khích cực độ: “Có ra giá 50 vạn!”
“Mẹ kiếp! Tao buôn gái được giá nhất cũng chỉ có 8 vạn đấy!”
Ông nội rơi nước mắt: “Kinh doanh khó khăn quá, đây da lừa làm trống cũng không còn được giá nữa, phải dùng da thôi!”
“B/án căn thự nhỏ và xe lớn!”
...
Buổi tối.
Bọn họ cho mặc tã lót tơ mắt và uống sữa.
Trong căn phòng bên cạnh lại gào gan ruột của tôi: “Tôi thần cho người! Các không thể xử với như vậy!”
Nhưng gào lập tức tan vỡ:
“C/ầu x/in đừng bắt làm loại này! Tôi nhất định thêm nữa cho mấy người, chỉ đừng bắt làm đó...”
Một ọe.
Tôi nghe thấy bà bắt đầu nôn ẹo đi/ên cuồ/ng, sau đó không còn động.
Khoảng chừng phút trôi nội với vẻ mặt hồng hào đi ra khỏe dồi dào giống như biến thành khác.
“C/on này càng lúc càng vô dụng.” rít hơi th/uốc: “Lúc trước làm này cũng chẳng thèm chớp mắt, bây lại sợ ngất.”
Ông nội gât đầu: “Nhân lúc lớn mau chóng tay đi.”
Nhưng bố lắp ba lắp bắp, không đành lòng:
“Bỏ giữ lại vậy. Phụ bây ai cũng ngang ngạnh hở tí là ch*t, chẳng có gì khiến cô đo.”
Hai vừa nói vừa cười, trò cách thoải mái.
Cho khi mùi thịt thơm phức bay bố phấn khích vỗ bàn.
“Cuối cùng cũng nấu xong!”