Hành động nhíu mày lùi nửa bước đã bị anh ta thu hết vào mắt. Anh ta giả vờ tỏ vẻ tổn thương, nhưng trong đáy mắt chẳng có chút cảm xúc nào. Trì Bách vốn luôn như thế. Tỏ ra rất quan tâm bạn, dịu dàng như nước khiến người ta ngạt thở. Nhưng khi bạn thực sự chìm đắm vào đó, sẽ phát hiện ra anh ta chẳng để tâm đến ai cả. Sự dịu dàng là giả dối, còn sự ngạt thở mới là thật.
“Đồ khóc nhè, đừng khóc nữa. Họ không chơi với em à? Không sao, anh Trì cũng là anh, anh sẽ chơi với em, chỉ chơi với mình em thôi, được không?”
“Phân hóa thành Omega rồi à, thật tốt, có thể sinh con cho anh rồi nhỉ? Không muốn à? Anh buồn đấy.”
“Tiểu Dực, em thích anh đúng không? Cứ thừa nhận đi. Cười em? Sao lại vậy chứ, anh rất vui.”
“Đợi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ đến với nhau.”
“Tối nay anh nhớ em lắm, muốn gặp em, đến tìm anh nhé?”
Nhưng khi tôi chuẩn bị tâm lý kỹ càng, chạy đến tìm anh ta, lại tận mắt chứng kiến anh ta quấn quýt với người khác. Omega dưới thân anh ta trợn ngược mắt, đồng tử mất tập trung, nước dãi từ khóe miệng không ngậm lại được chảy dài ra sau tai. Thân thể vẫn co gi/ật từng cơn. Thật x/ấu xí, thật bẩn thỉu, thật kinh t/ởm. Hóa ra làm tình lại gh/ê t/ởm đến thế.
Còn Trì Bách hoàn toàn không bận tâm, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lười biếng, “Em thấy rồi à, xin lỗi, cậu ấy đột ngột phát tình, anh cũng thấy phiền.”
“Nhưng em yên tâm, chỉ làm hai lần thôi, chưa đ/á/nh dấu.”
“Tiểu Dực, em đã bị ai đ/á/nh dấu chưa?”
Trì Bách đột ngột lên tiếng, tôi tỉnh táo lại, nhíu mày, đưa tay lên che mũi.
“Thu pheromone lại đi. Đi tu nghiệp mấy năm mà quên cả phép lịch sự là gì rồi sao?”
Anh ta ngẩn người một chút, lần này dường như thật lòng.
“Bị em phát hiện rồi.”
Anh ta cười, “Phản ứng lớn thế, có người thích rồi hả?”
Tôi không muốn vướng víu thêm, “Chuyện hợp tác, đến lúc đó gặp ở công ty. Còn chuyện khác, chúng ta không có gì để nói.”
Anh ta vẫn muốn giữ tôi lại, “Anh nghe nói em…”
Tôi bước đi rất nhanh. Nhưng mùi gỗ lạnh ấy vẫn bám theo như cái bóng, khiến toàn thân khó chịu. Thứ từng khao khát có được nhất, giờ lại trở thành thứ muốn trốn tránh nhất.
Tiệc gia đình chưa kịp dùng xong, tôi đã lên đường về nhà riêng. Vừa bước vào cửa, suýt nữa đ/âm sầm vào Chu Kiều.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Hôm nay đi quá vội, bình thường khi anh mở cửa thì tôi chỉ vừa tới nơi. Tôi cởi áo khoác, cúi người thay giày... Chu Kiều đứng như trời trồng một chỗ suốt cả quá trình, bất động.
“Tiệc gia đình... Tại sao... Có mùi Alpha?”