Khi tôi quay lại căn nhà gỗ, Nhậm Mông và Thời Vũ Hàm cũng đã về.
Hôm nay hai người họ lại tay không trở về, mỗi người ngồi ở một góc nhà, ai cũng chẳng thèm để ý đến ai.
Tả Hạo dường như cũng muốn từ bỏ giống như Dịch Cảnh Thần, không còn nhắc đến chuyện tìm con dê nữa.
Ba Ngũ Nguyệt từ lúc dắt con dê về thì cứ ngồi trước cọc gỗ, chăm chăm nhìn nó, không biết đang nghĩ gì.
Tôi đưa mắt nhìn một vòng, trong số những người ở đây, ai cũng có thể là kẻ tình nghi.
Chiếc cúc áo màu trắng kia quá phổ biến, gần như ai trên người cũng có.
Lúc này, Dịch Cảnh Thần bước về phía tôi, ánh mắt hắn từ dưới chân tôi chậm rãi dời lên khuôn mặt tôi:
“Anh vừa đi đâu thế? Đế giày toàn là đất đỏ.”
Tôi quay đầu nhìn lại dấu chân mình, quả thật… nhưng đó không phải đất đỏ, mà là m/áu của huynh đệ tôi.
Thái dương tôi gi/ật liên hồi, lý trí như sắp tan vỡ.
Tôi nhất định phải tìm ra hung thủ trước, không thể để mình lỡ tay làm hại người vô tội. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân trong lòng.
Tôi buộc mình quay đi, không nhìn vào chiếc cổ mảnh mai yếu ớt của Dịch Cảnh Thần nữa.
Đối với tôi, gi*t ch*t những người bình thường tay trói gà không ch/ặt này… thực sự quá dễ dàng.
Tôi không trả lời Dịch Cảnh Thần, mà quay người đi tìm Ba Ngũ Nguyệt.
Ba Ngũ Nguyệt đã đồng ý giúp tôi tìm Đại Thuận, nhưng tôi chỉ thấy vũng m/áu đó. Đại Thuận sống hay ch*t… tôi vẫn chưa thể x/á/c định được.