Anh ấy ngậm đến nỗi miệng tôi mềm nhũn, đầu óc quay cuồ/ng, cả người nóng bừng và căng cứng, khó chịu vô cùng. Có gì đó không ổn.

Miệng Thẩm tổng chắc chắn có th/uốc đ/ộc dành cho thây m/a! Sắp ch*t mất. Vừa nóng vừa căng, nhất định sắp ch*t rồi.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng eo lại bị Thẩm tổng ghì ch/ặt. Tôi giãy giụa mãi mà không thoát, toàn thân như kiệt sức, không khí trong miệng cũng bị anh cư/ớp mất, không thở nổi, nghẹt thở đến đỏ mặt tía tai.

Đây nhất định là cách tr/a t/ấn thây m/a mới. Con người quả thật đ/ộc á/c.

Thẩm tổng cuối cùng buông tôi ra, môi anh cọ vào môi tôi, nói: "Sao tự nhiên ngốc thế? Trước đây hôn khá giỏi, giờ đến thở cũng không biết nữa à?"

Tôi không hiểu anh ấy đang nói gì, há mồm thở gấp, chưa kịp hoàn h/ồn đã vội vàng bò khỏi người anh, lê sợi xích dài lê thê, lạch cạch, lăn lộn bò về góc tường.

Con người đúng là đ/áng s/ợ! Thây m/a tạm thời đ/á/nh không lại. Lần sau đ/á/nh tiếp.

Tôi dạng chân ngồi xếp bằng dưới chân tường, nhìn chằm chằm vào bụng dưới của mình. Nóng quá. Thẩm tổng đứng dậy, nhìn tôi cười khẽ: "Này, em đang nhìn cái gì thế?"

Tôi nhanh chóng khép chân lại, cảnh giác nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, lông toàn thân dựng đứng, nhe răng gầm gừ đe dọa anh.

Thẩm tổng đ/è xuống, đưa tay sờ vào răng nanh của Tôi: "Vẫn muốn cắn anh à?"

Tôi lập tức cắn vào ngón tay anh ấy. Ngẩng mặt lên, chạm phải ánh mắt âm u của Thẩm tổng, thấy yết hầu anh khẽ động.Nhìn thế nào cũng giống như muốn ăn thịt thây m/a.

…Con người này bi/ến th/ái thật.

Tôi do dự liếm vết thương trên tay anh, nhả ngón tay ra, rồi co người lùi lại. Không cắn nữa. Đừng ngậm miệng tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm