Vội vã lấy đồ đi ra ngoài, cưỡi xe ba bánh chiếc cầu vượt ở khách sạn, hay bắt gặp ông lang thang giống như ông lão rồi.
Ở chỗ mấy ngày thời tiết còn rét, thấy ông ấy run lên vì lạnh, trong chút chịu nổi.
Tôi do dự lúc, cuối cùng xe nói với ông bảo rằng thể tới khách sạn đối diện trú cho khỏi lạnh, ở người, hay thể bầu bạn cùng nhau.
Ông ấy nghe thấy thế, trong mắt liền xoẹt tia sau đi/ên cuồ/ng xua tay: không, cần đâu, ở tốt.”
Ông nhặt ve so với ông nãy thì vẻ trẻ hơn chút, chỉ từ lúc xe giờ, ông ta ngừng chằm.
Cái ánh trừng so với ông lão ban còn hơn.
Tôi ông ta mà tóc dựng ngược lên, nhưng rõ ý tốt mà?
Nhìn vẻ mặt ngơ tôi, ông bèn hướng ánh mắt khách sạn bỏ hoang cách xa.
Sau thần thần bí bí tôi: bạn trẻ, cậu từ ra hả?”
Nhìn vẻ mặt ông tim bỗng đi/ên cuồ/ng.
“Không, chưa đó.”
“Chỗ tà môn lắm, cậu biết vì sao lâu như vậy mà người phá bỏ nó không?”
Câu ông ấy quả thực khiến ng/u người luôn.
Rõ khách sạn gia đình mình, cớ sao chưa bao giờ nghe thấy nhắc này.
“Bên trong thứ lợi vô cùng! Thường xuyên mấy thằng biết sợ gì thám hiểm, sau khi ra ngoài ít nhiều gì xảy ra kẻ lá gan nhỏ thậm chí còn đi/ên luôn.”
Tôi sợ nỗi thân nổi gai ốc, vội vàng ông “Có… phải ông tác đã cao không?”
Vẻ mặt ông đột nhiên trở nên nghiêm nghị, lập tức lắp bắp: “Cậu… cậu rồi? Làm sao cậu biết được?”
Tôi cảm thấy sau lưng mình đã ướt mồ hôi, nhưng cố giả vờ bình tĩnh: “Ừm, hình như nghe người ta nói qua, nhưng… nhưng trên đời làm gì m/a q/uỷ kia chứ, tất đều chỉ mà thôi.”