21
Gần cảm ngủ càng lúc càng nhiều.
Có khi mới vừa thức dậy, biết từ lúc nào thiếp đi.
Thời gian tỉnh càng ít đi, trí nhớ dần trở nên lẫn lộn.
Tối hôm biết sao bất ngờ tỉnh dậy.
Khác hẳn trạng thái mơ hồ trì trệ trước cơ nhẹ tênh, thức nhẹ tênh.
Như cơn nhẹ cuốn đi.
“Nặc đứng ở đó làm gì thế? Nguy hiểm quá… nhanh qua đi.”
Đó là giọng tôi.
Bà vẻ rất lo lắng, gấp gáp nữa.
Tôi quay lại, sợ điều gì.
Dưới chân lắc lư, vẻ đứng vững nữa rồi.
Mẹ hét lên tiếng hoảng hốt, lấy che miệng lại, tượng đ/áng s/ợ.
Đứng bên cạnh là Trì.
Gương mặt trắng bệch, ánh lo/ạn nhưng cố bình tĩnh, cử động…!”
Tôi nghiêng lúc, khẽ “Trong nhà bí bách quá, ngột đến đầu, chỉ lên hít chút thôi.”
Anh cái, cố giọng trấn tĩnh, “Vậy thoải mái chút nào chưa?”
Tôi gật đầu, rồi lắc đầu.
Ánh Trì thật sáng.
Giống hàng ngôi sao rơi đôi ấy.
Tôi nhớ mùa đông mười năm trước, khi Trì cùng vài người học dồn nhỏ, dùng bút laser chọc người tôi.
Có người đề nghị thử chiếu thẳng xem.
Tôi thoát đành thụp xuống, cố gắng giấu mặt giữa hai gối.
Bọn họ nhanh chóng nắm lấy cánh rồi dùng tách hai mí ra.
Trong tiếng cười nhả, khóe Trì hơi nhếch lên.
Tôi chưa mở chiếu thẳng tia laser tôi.
Tôi hét lên tiếng, xoay né tránh, nhưng chỉ khoảng mười giây, nhãn cầu đỏ tức, nhói, nước thế ra ngừng.
Có lẽ ứng quá dữ dội, xung quanh bất im bặt.
Diệp Trì ngập ngừng mở “Trình Nặc?”
Tôi co ro dưới đất, lấy che mặt, ngừng kêu lên đớn.
Mấy người xung quanh bắt xì xào.
“Con bé bị gì thế?”
“Chắc m/ù rồi à?”
Chữ “m/ù” chạm th/ần ki/nh khiến k/inh h/oàng bao hết.
“Đừng quan tâm đến nó nữa, thôi?”
Diệp Trì hơi khựng lại, đáp bằng tiếng nhẹ nhàng.
Sau ai biện minh Trì cố ý.
Nhưng trước nghe mình.
“Người lớn bảo món đồ làm m/ù bao nhiêu người rồi, biết thật không, thử không?” Một người “Vậy dùng cô gái đi, thích gì nó đâu.”
Diệp Trì khẽ cười, thôi.”
Anh rõ ràng biết hậu quả, nhưng vẫn làm.
Tôi hỏi ta.
“Tôi gh/ét đến thế không?”
“Tôi thực sự khó ưa đến sao?”
“Để sẵn s/ỉ nh/ục trước mặt mọi tiếc gì cuộc đời tôi.”
Và cuối cùng hỏi thành lời.
Diệp Trì đờ đẫn, đứng đó người mất h/ồn, thốt lên nổi.
“Nặc bước qua không?” Mẹ ôm ng/ực, giọng van xin, “Nếu cưới Trì, nữa…”
Tôi sực nhớ, mai là cưới Trì.
Vì sao nhỉ?
Tại sao ai quên tổn gây ra cho tôi.
Tại sao ai cho tha thứ.
Mọi người cho Trì đối xử rất tốt, nhưng cuộc đời vốn nên thế này.
Tôi vốn đựng tất thứ này, sống trầm cảm, là người m/ù.
Tôi cố gắng lừa dối Trì.
Tôi giống tiểu thuyết ngôn thời thiếu nữ, khổ, hiểu lầm, thử thách, nhưng cuối cùng chúng vẫn đến nhau.
Rằng tổn đựng nghĩa nào tất sự đùa nh/ục nh/ã hóa giải bằng câu “anh em,” khi bi kịch tội lỗi khoác lên chiếc áo yêu, ngay nỗi hờn trở thành lãng mạn.
Nhưng cuối cùng vẫn nào chính câu ngôn tình.
Tình bù gì mất.
Tôi vẫn vết thương, vẫn vẫy bể khổ.
Mẹ hình chạy phía nhưng bị Trì lại.
Gió sân thượng thật lớn.
Gió thổi làm nghe rõ tiếng nói nữa.
“Mẹ à, hồi nhỏ nếu con, lẽ sớm ly bố rồi.”
“Nếu vì mang th/ai con, lai tốt đẹp hơn.”
“Thế nên thường rằng, nếu chưa xuất hiện tốt biết bao, để nữa.”
Tôi đến điều gì nở nụ cười nhiên.
“Mẹ chú đứa mới.”
“Nó khiến phiền lòng, khiến thế.”
“Mẹ ơi, nếu kiếp sau, làm nữa.”
Nước rơi lã chã, sai rồi… hãy quay ai khác, chỉ thôi…”
Gương mặt Trì tái nhợt đến kỳ lạ.
Anh bước tiến phía tôi.
“Nếu nhảy, cùng nhảy.”
Tôi hiểu nói gì.
Tôi chỉ tiếp tục sống sự mơ hồ, ngày uể oải.
Tôi chỉ ra ngoài hóng gió, đêm nay, cảm nhận làn thành phố.
Tôi chỉ là… rất nhớ Ngữ.
Thực sự, rất nhớ cô ấy.
Cô ấy nữa, nhưng cô ấy sống rất khó khăn.
Giống thuyền nhỏ trôi dạt biển mất điều nó bảo vệ, niu.
Trước khi ngã xuống.
Tôi Trì chạy phía mình, liều lĩnh vươn cố nắm lấy là sự tuyệt tột cùng.
Xin lỗi.
Đầu choáng váng quá, đứng vững.
Tôi cố ngã xuống.
Thế nên Ngữ, nhé.
Đừng em.
Em cố gắng hết sức rồi.
(Hoàn chính văn)