Ngôi làng ăn thịt người

Chương 17

02/10/2023 09:36

Con đường độ lớn, dại mọc ngổn ngang.

Vương Dương leo trước duỗi tay ra.

Tôi nắm lấy nhảy xuống.

Nhìn khu rạp, không ánh khiến lòng tràn ngập nghi ngờ.

“Sao đây là đường được?”

“Nhìn đất?”

Cậu vừa vừa vốc hai nắm đất.

“Đất trên sườn khá ẩm đất bị người lên cứng hơn đất chưa bị đất chưa lên tơi xốp.”

Đất từ rơi mặt đất.

Vương Dương phủi tay thôi.”

Quả đúng là đường Vương Dương nói.

Nhưng đó không phải con đường rõ ràng.

Các xung quanh khác với những trên đường người qua, hơn độ rõ rệt.

Vương Dương và về phía trước dọc dấu vết.

Ánh trong càng càng đi, chẳng bao lâu trời sẽ tối.

Tôi đói, giác mình đang lơ lửng, giác không đặt chân được đất, cùng vẫn không nhìn thấy được điểm kết thúc.

Tôi bắt đầu vài nghi ngờ về con đường này.

Nhưng Vương Dương vẫn không ngừng viên.

Khi không nhìn thấy được gì chuyển sang sử dụng đèn pin sáng.

Khu vực thẳm tận, ánh dường ớt.

Sau khi cảnh báo chỉ 15% pin đổi sang bằng Vương Dương.

Lúc đầu, Vương Dương vẫn sức về cuộc sống tuyệt vời sau khi trở về nhà và thôi tiến về phía trước.

Nhưng cuối cùng, cả hai không sức lực nào tiếp.

Tôi thấy môi mình cực kì khô và dần trở nên nề.

Vương Dương lắp bắp mới được câu.

“Kiên trì, kiên thêm chút nữa, sẽ, sẽ thôi.”

Dấu vết số nơi không rõ ràng, cũng không ít đường phụ.

Ánh trong khu càng đi, sau đó lại dần ánh sáng.

Trời rồi.

Pin Vương Dương cũng sắp hết.

Cậu tắt động.

Lúc này, ánh trong rực rỡ, nhìn rõ con đường phía trước hơn.

Chúng lại về phía trước lâu.

Tôi giác trước mặt luồng trắng mẽ, nhìn thấy những viên đ/á lớn nhỏ rải rác.

Tôi tràn đầy sức lực kéo áo Vương Dương.

“Nhìn, nhìn lối ra!”

Tôi tưởng giọng mình sẽ mẽ và hào hứng hóa ra lại ớt.

Tôi kiệt sức rồi.

Đôi mắt Vương Dương cũng lên.

Hai lấy nhau bước từng bước về phía trước.

Ông trời thương tôi.

Tôi nghĩ vậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17