18.
Tôi nằm v/iện hơn nửa tháng, về nhà, phòng Tiểu Di trống không.
Không riêng cô ấy, tất cả những người phụ khác Ngọc biến mất.
Anh nói thay vì h/ận tôi, càng sợ đ/á/nh m/ất tôi.
Tôi thì càng s/ợ khoảng thời gian tươi đẹp biến mất.
“Mặc Mặc, chúng ta kết nhé.”
Đây là cầu muộn màng sau nhiều năm.
Tôi bật khóc ngay lập tức đồng ý.
Giang Ngọc sự ý định bù đắp mọi thứ cho tôi.
Bất hay không, trang sức vòng ngọc vẫn chất đầy trong phòng.
Không gì mà muốn được.
Nếu việc đó khăn với ấy, nũng nịu với một là được.
Giang Ngọc quá thích việc nh.ạy cả.m.
Tôi hành động trong phạm vi giới hạn ấy.
Qua nhiều năm, khả năng sắc người khác cải nhiều.
Nếu thích, ngay lập tức dừng lại.
Vì vậy chúng ít cãi nhau.
Tình yêu quá muộn, sao lãng phí nhiều thời gian vậy cãi chứ.
Anh mở một nhỏ địa bàn chủ.
Quán lấp đầy bởi những hoa rực rỡ.
Anh sợ quá vắng nên cấp dưới thay m/ua tôi.
Tôi nghe thấy rằng họ thậm chí còn lập một lịch cụ thể.
Một k/ẻ h/ung á/c gi//ết người chớp mắt một dịu dàng vậy.
Cấp dưới liên tục phàn “Chị dâu à, bọn là những th/ô thưởng thức. Làm sao bọn uống thứ quý giá ? Tối qua uống một cốc nằm cả đêm cạnh chiếc cốc đó.” Thức cả một đêm !
Tôi mỉm cười nghiền cẩn thận.
Hương theo gió bay xa, mấy đứa nhóc xung quanh kéo tôi.
Mấy đứa nhóc nhốn nháo đứng ngoài ánh kìm hướng bên trong.
Tôi một ít chia cho lũ nhóc.
Nhiều ngày thế, bọn trẻ thuộc với tôi.
Thỉnh thoảng Ngọc về sớm, ghé tôi.
Anh thấy những đứa nhóc vây quanh vậy, mỉm cười ôm tôi.
“Mặc Mặc, chúng ta hãy vài đứa vậy nhé.”
Tôi dừng tay lại, vãi ngoài.
“...Em con được.”
Tôi đi tư cách mẹ từ lâu.
Tôi là một món chơi mà thôi, gì đối xử tốt với gì.
Triệu Nghị Thành chưa giờ đối xử tốt với tôi.
Bầu nhiên im lặng thường.
Tối cúi đầu dám đối diện với anh.
Tôi sợ phải thất vọng.
Tôi cảm thấy thở.
Tay đặt trên siết ch/ặt lần lần khác.
Tôi qua nhiên ôm nâng cằm lên thẳng anh.
Có nhiều trẻ mồ côi đây, nuôi thêm đứa cũng sao hết.
Tôi vui vẻ đ/au kh/ổ.
Tôi muốn một đứa trẻ riêng chúng tôi.
Bố nói đứa trẻ Ngọc thành một người tốt.
Một người th/ô bố nói những vậy.
Tôi x/ấu hổ đỏ mặt, ngẩng lên liền thấy Ngọc bụng tôi.
Anh trông ngơ ngác, hai đỏ ửng lên.
Những ngày đó sự trôi qua quá rồi.
Tôi nhiên bật khóc.
“Được rồi, nuôi thêm vài đứa vẻ vui.”