Giang D/ao truyền xong dịch, tinh thần khá hơn. Vừa mở mắt đã thấy tôi đang ngồi bên.
Cậu ấy ngạc nhiên: "Anh... sao anh lại ở đây?"
Tôi nhìn thẳng vào cậu, khẽ mỉm cười: "Thế em nghĩ anh nên ở đâu?"
Giang D/ao thấy tôi cười với mình, dường như sững sờ, ánh mắt lộ rõ vẻ không dám tin.
Tôi lấy cháo đã m/ua sẵn ra, còn hơi nóng nên thổi ng/uội rồi đút cho cậu ăn.
Ánh mắt Giang D/ao từ hoài nghi chuyển thành vừa mừng vừa sợ.
Cậu im lặng nhìn tôi, không nói lời nào. Như thể đang nghĩ đây là giấc mơ, chạm vào sẽ vỡ tan.
Cậu nằm viện hai ngày, tôi ở bên cạnh chăm sóc suốt hai ngày ấy.
Khi bác sĩ thông báo có thể xuất viện, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ở bệ/nh viện khiến tôi bất an, về nhà sẽ tốt hơn.
Nhưng tâm trạng Giang D/ao có vẻ không được vui.
Cậu hỏi tôi: "Anh... em có thể nằm thêm vài ngày được không?" Giọng điệu thận trọng, dò hỏi.
Tôi ngạc nhiên: "Tại sao?"
Cậu cắn môi, biểu cảm hơi ngượng ngùng: "Vì em cảm thấy mình chưa khỏe hẳn."
Nhìn biểu cảm ấy, tôi hiểu ngay lý do thực sự. Cậu nghĩ chỉ khi ốm đ/au tôi mới quan tâm, nên không muốn rời viện.
Tôi khẽ mím môi, lòng dâng lên nỗi xót xa: "Giang D/ao, mình về nhà trước nhé? Anh có chuyện muốn nói với em."
Giang D/ao do dự một chút, ngón tay siết ch/ặt chăn, rồi gật đầu ngoan ngoãn.
Tôi không biết cậu lại nghĩ gì nữa. Nhưng khi về nhà, tôi sẽ giải thích tất cả.