2
Khi mở mắt lần nữa tối.
Tôi nhớ Lệ dậy ăn chút cháo, nhưng quá nên ngủ.
Mất một lúc lâu dậy được, phòng dọn dẹp sẽ, nhưng của rồi?
Không còn cách nào khác, phải một phông của mặc vào.
Gi/ữa hai ch/ân còn đ/au nữa, chắn hôm nay bôi tôi.
Tôi mở cửa đi ngoài, phát hiện phòng khách ai.
Hơ... Người rồi?
May ai đây, nếu biết phải đối mặt thế nào nữa.
À đúng rồi... của rồi?
Tôi nhìn quanh, thấy của trên bàn trà, đó.
Tôi đi tới mở thoại, phát hiện màn hình đen, tắt máy.
Lấy sạc từ sạc rồi bật máy lên.
Vừa bật máy, thấy rất nhiều tin nhắn trên từ Lệ, Âm, cùng phòng, và rất nhiều tin nhắn nhóm, lần lượt mở xem.
Tần Lệ: “Cơm nấu tự hâm nóng trong vi sóng nhé.”
Tần lệ: “Có người rối bar, đi xử chút.”
Tần Lệ: cứ nhà đợi, đừng nghĩ đến chuyện chạy về.”
Gì vậy, đi rồi sao?
Còn bảo chờ, cái gì, lúc chạy còn đợi đến bao giờ?
Tôi nhanh chóng đi ban công, hẳn và ngoài đó, giờ mùa hè, sẽ khô rất nhanh.
Quả nhiên, mặc dù thiếu một nhanh chóng chạy vào phòng lục một chiếc.
Tuyệt vời, nhanh lên, chút nữa sẽ đi được.
Tôi rời khỏi khu cư và một taxi, nói địa chỉ tài lúc cơ hội tin nhắn của Âm.
Đúng vậy, Âm, gái của Lệ, cô thân từ nhỏ, luôn coi như em.
Nhưng mà, ngủ của cô ấy, vậy phải sao??
Ai đó hãy một cái véo đi!
Tin nhắn của Âm gửi từ tối qua, còn vài cuộc chưa nhận.
11:40 - Âm “Chị, đón không?”
11:45 - Âm “Chị phải say xỉn chứ, đừng nôn lên người đó!”
Âm “Sáng mai dậy trả nhé.”
12:05 - Âm về về không?”
Âm mang đậu hũ thối nè.”
Âm dậy sao???”
14:30 - Âm “Anh nói chưa dậy, đi Trần Tinh Hình đây.”
Trời ơi!!!! Phải báo bình an trước đã.
Tôi: “Chị về nhà ngủ say quá.”
Về đến nhà, tắm rửa, rồi đi ngủ.
Điện thoại, tắt máy.