Tôi và Hoa Vũ Linh dìu nhau đi loạng choạng, đi được khoảng hơn mười phút là quay lại được đường núi. Chỉ có điều con đường này, một bên là vách đ/á cao dựng đứng, chúng tôi đều bám vào bên trong, bước đi cẩn thận.
Đèn pha phía trên đầu cũng đã bị vỡ trong trận chiến vừa rồi, may mắn là trời đã tờ mờ sáng, có thể nhìn thấy loáng thoáng con đường dưới chân.
Đi được vài bước, trước bậc thang xuất hiện một bóng đen. Hắn mặc áo khoác đen, từ từ quay người về phía chúng tôi.
Tôi sững người ngay tại chỗ, nhìn người trước mặt với vẻ khó tin.
“Đồng Phúc Sinh, sao ông lại trở thành thế này?”
Mặc dù tôi chưa từng gặp Đồng Phúc Sinh, nhưng tôi đã đ/á/nh nhau với người của ông ta được bảy tám chương trước đó rồi, Lưu Hùng cũng từng cho tôi xem ảnh, tôi rất ấn tượng với khuôn mặt của ông ta.
Đồng Phúc Sinh khoảng hơn sáu mươi tuổi, đôi mắt sáng ngời, khoẻ mạnh, lông mày cao quá tai, thoạt nhìn giống như người có phúc khí, thế nhưng bây giờ, tóc thì rụng hết, da mặt thì nhăn nheo chùng xuống, trông già hơn ít nhất mười mấy tuổi.
“Quả nhiên á/c có á/c báo, gặp báo ứng rồi à?”
Đồng Phúc Sinh vừa nghe đã nhìn tôi với vẻ mặt đầy sự th/ù h/ận.
“Kiều Mặc Vũ, lại là cô phá hỏng chuyện tốt của tôi!”
“Cô có biết, nếu h/ồn phách của Hoa Vũ Linh bị Q/uỷ Vương chiếm đoạt thành công, thì hắn có thể tang thêm một cấp nữa.”
“Tôi đã bố trí một cái bẫy lớn như vậy, nhưng bây giờ vì cô mà đều hỏng hết rồi!”
Đồng Phúc Sinh nói được vài câu lại bắt đầu thở dốc.
Ông ta ho khan mấy tiếng, rồi đột nhiên cười lớn.
“Là do tôi đã coi thường cô, thực sự không nghĩ đến, cô có thể chạy thoát khỏi tay Q/uỷ Vương.”
“Nhưng không sao, cửa ải cuối cùng này mới là đại lễ mà tôi tặng cho cô.”
Nói xong, ông ta cười lớn, xòe tay ra, vung áo choàng rồi nhảy xuống vách đ/á bên cạnh.
Tất cả chúng tôi đều ngơ ngác, Hoa Vũ Linh không hiểu nói: “Ông ta đang làm gì vậy, muốn t/ự s/át để khiến cậu áy náy à?”
Giang Hạo Ngôn: “Cũng có khả năng do thân thể quá yếu, trước khi ch/ết đã biến thành q/uỷ, rồi quay lại liều mạng với chúng ta?”
Bọn họ đang nói đùa, nhưng rất nhanh, mọi người đều không cười nổi nữa.
Đồng Phúc Sinh lại xuất hiện trước mắt của chúng tôi.
Dưới người ông ta là một cái đầu khổng lồ.
Một con mãng xà, cơ thể đang bám vào vách đ/á, từ từ bay lên.
Đồng Phúc Sinh đứng trên đầu mãng xà khổng lồ, một tay ôm lấy chiếc sừng vỡ, vẻ mặt đắc ý.
“U Minh đại nhân, nếu ăn chúng, người có thể hồi phục được nguyên khí.”