Phù Sinh Như Mộng

Chương 11

29/07/2024 11:48

Đến trước điện của lão Diêm Vương, tôi tức gi/ận đi vào.

Ném tất cả nghiên mực bút giấy trên bàn xuống đất.

Lão Diêm Vương gi/ật mình.

Ông ta ra lệnh cho Hắc Bạch Vô Thường đuổi tôi ra khỏi đây.

Tôi quỳ xuống đất.

"Xin ngài c/ứu anh ấy, tôi nguyện ý trả lại cái x/á/c này."

Ông ta vuốt cằm, tựa lưng vào ghế.

"Khi xưa ta đã cảnh cáo hai người, hai người lại làm gì? Nếu hai người muốn gặp nhau, thì một sống một ch*t.”

"Ta không có cách, ngươi về đi."

Nói xong, ông ta phất tay áo bước vào phòng trong.

Tôi quỳ bất động trong điện.

Sư phụ của tôi chắc không thể đoán sai, tôi cũng đ/á/nh cược rằng ông ta sẽ không nhẫn tâm nhìn mọi chuyện như vậy.

Có lẽ chỉ là muốn khiến tôi chịu khổ trước khi biến mất mà thôi.

Ông ta vẫn luôn bi/ến th/ái như vậy.

Đến ngày thứ ba, sư phụ của tôi tới.

Ông bước đến bên cạnh tôi, đi thẳng vào phòng trong của lão Diêm Vương.

Không bao lâu sau, lão Diêm Vương cúi đầu bước ra, vết tay in rõ trên má.

Ông ta tự tay đỡ tôi đứng dậy.

Hứa sẽ c/ứu Diệp Vân Châu.

Tôi đầy những câu hỏi, chưa kịp mở lời, sư phụ đã hừ lạnh trợn mắt bỏ đi.

Lại thêm ba ngày.

Hắc Vô Thường cầm một cái chậu đến trước mặt tôi, chân tôi vì quỳ lâu trên nền lạnh nên không thể di chuyển được.

Nhìn thấy tôi như vầy, hắn ta hỏi thầm:

"Có đáng không?"

Tôi gật đầu, không nói gì.

Trong chậu đựng Diệp Vân Châu đang dần hiện hình.

"Anh có thể nói cho tôi biết, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Bỏ đi, để cậu ấy sống lại rồi tự cậu ấy sẽ kể cho cô nghe."

Tôi chạm tay vào những lá cây trong chậu.

Cũng phải, tương lai dài như vậy, để anh ấy từ từ kể cho tôi nghe.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Câu chuyện Ngôi sao May mắn

Chương 13
Vào năm ta khao khát có con nhất, ta nghiến răng mua một người đàn ông. Lang y nói, mẹ ta chỉ còn sống được vài tháng nữa. Mẹ nắm tay ta thở dài: "Phụ Nhi, mẹ chỉ mong con có chỗ dựa." Đang lúc trằn trọc không ngủ được, quả phụ Lý đầu làng vừa bóc hạt dưa vừa bày kế: "Muội Phụ, ngươi có thể đến Tây Thị mua một gã đàn ông." Ta thấy hắn ở góc chợ Tây. Cao lớn đứng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh, chỉ là áo quần rách rưới hơn người. Kẻ buôn người thì thào: "Cô nương, gã này rẻ, chỉ có điều không thích nói chuyện." Ta cắn răng: "Chọn hắn." Về sau, quả phụ Lý luôn bảo ta đúng là hên, mua phải báu vật. Đêm đêm xoa lưng đau nhức, ta thầm nghĩ: Đây rõ ràng là mua phải con trâu cày không biết mệt.
6.97 K
8 Kho Báu Người Cá Chương 10

Mới cập nhật

Xem thêm