Vừa dứt lời, nhạc quen thuộc lên, đến tai.
Giống như chiếc đĩa nhạc xưa cũ, đầu quay, vừa thanh tao vừa dễ nghe.
Từ trong ánh đèn, chậm bay xuống, Trương đầu lên, rơi xuống mặt ta.
Khoảnh xuống đất, đột nhiên nhớ về và vài người bạn cao ráo trong lớp đã đùa giỡn trong góc và đeo Thẩm.
“Ha ha ha ha...”
“Trình thật con gái, mau mau trùm lên đầu bọn tớ xem sao.”
“Mau, ai tới vén trùm đầu cô dâu nào...”
Trình ngừng từ thả tay ra.”
“Ha ha ha ha, đến nhanh nào, mau đến vén khăn.”
...
“Trương Vũ!”
Tôi ở dưới khấu hét lớn, nhưng người ở đã im động ngay chính giữa khấu, tôi vội lao lên thì bỗng luồng ánh sáng bạc lóe lên.
Bùm!
Đèn trần đỉnh đầu Trương đột nhiên n/ổ tung, quỵ xuống sàn.
Cả đám cưới chìm trong bóng tối, chỉ còn lại vài ngọn nhỏ le lói chậu thảm vẫn đang lấp lánh sáng.
“Thật hay thách!”
“Tạ Bân, người nhất ai?”
“Người tôi nhất chính Thẩm.”
Tôi to mắt, đây tôi, nhưng cũng tôi.
Quá non nớt.
Đây nói tôi còn học ba, nói kề giấu giếm chút kiêu nào.
“Vì sao?”
“Bởi ta... bởi ta...”
“Tạ Bân, đừng nhát nữa, nói đây nói thật đấy.”
...
Một loạt âm thanh ồn ào lên.
Đây bữa trước lễ tốt nghiệp lớp tôi.
Chúng tôi đã nhau chơi thật hay thách.
“Bởi ấy, gh/ê t/ởm!” nghe thấy nói lạnh lùng vô chính mình.
Những người khác cũng ngẩn người.
Hiện trường trở nên yên tĩnh, ngay sau đến tiếng thì thầm mọi người.
“Tạ Bân, nói vậy có ý gì?”
“Tạ Bân, nói rõ ràng đi.”
“Đừng nhau... mọi người...”
Giọng nói Di vọng trong tai tôi.
Trong máy ghi âm, có tiếng ném ghế, có tiếng vỡ...
Khi tôi đã kết thúc chuyện như thế nào?
“Sao nào, còn tôi nói sao, Thẩm, dám nói chưa tỏ với tôi không?”
“Sao lại gh/ê đến thế vậy?”
“Tạ Bân, nói sẽ kể kì ai biết cả... nói lời.”
...
“Tạ Bân, đã hại ch*t tôi.”
“Tôi có, tôi.”
“Tạ Bân, cút đi.”
Tôi nhớ ra rồi, khi Di đã đi tìm giáo viên chủ nhiệm.
Hầu hết học sinh lớp đều sống trong trường.
Chúng tôi bị thầy giáo lôi đến khu rừng nhỏ phía sau thể dục dạy dỗ trận.
Chuyện cứ vậy mà kết thúc.