Ly Hôn Xong Thì Trọng Sinh

Chương 8

20/08/2025 17:19

“Thế tôi trả trái tim mình cho cậu vậy.”

Hạ Vân Phàm giải thích, việc trả tiền không phải để đoạn tuyệt với tôi, mà là vì...

“Sao có thể để cậu lo tiền cưới chứ?”

Ai làm chồng, việc này rất quan trọng.

Cái tính hiếu thắng đáng gh/ét của đàn ông.

Hai chúng tôi tranh cãi rất lâu, cuối cùng kết thúc bằng việc anh dễ dàng khuất phục tôi trên chiếc giường lớn.

Sau đó chúng tôi ra nước ngoài đăng ký kết hôn.

Những năm tháng đó, tôi và anh cùng nhau chứng kiến mặt trời lúc rạng sáng vô số lần.

Cùng đ/ập bàn đòi n/ợ từ những đối tác vô lý.

Đêm giao thừa đầu tiên sau khi kết hôn, để kịp giao lô hàng cho nhà máy, chúng tôi kẹt trên đường cao tốc giữa trời tuyết.

Tôi mệt quá, nửa đêm lên cơn sốt, co quắp ngủ trên ghế phụ.

Ánh bình minh chiếu lên mí mắt, tôi mơ màng mở mắt, thấy Hạ Vân Phàm đang đặt miếng dán hạ sốt lên trán tôi.

Quần anh ướt sũng, tóc và lông mày đều đóng đầy băng tuyết.

“Tôi đi m/ua cháo ở thôn xóm gần đây, cậu uống đi cho nóng.”

Thôn xóm gần nhất cách đó năm dặm, bữa sáng vẫn còn hơi ấm từ ng/ực anh.

Hạ Vân Phàm run lập cập vì lạnh, nhưng vẫn co rúm người nở nụ cười với tôi.

“Chúc mừng năm mới, Diệp Đình Dương.”

Khoảnh khắc ấy, tôi thật lòng cảm nhận, anh yêu tôi.

Chúng tôi sẽ nương tựa vào nhau, đồng hành cùng nhau đến tận cuối đời.

Nhưng tại sao, mới giữa chừng đã lạc mất nhau rồi?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhờ Có Anh

Chương 13
Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm loạn lên, đầu tôi đã muốn nổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
119.23 K
2 Tử Thai Chương 19
5 Julieta Chương 21
8 Thiên Thu Vạn Tái Chương 45
10 Gió Âm Quét Qua Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm