Sau khi thành hôn, ta dốc lòng trị quốc, phía bắc chống Đát Đát, phía nam ngăn Oa khấu, ngày đêm lo toan việc nước.
Từng chút từng chút, nhẹ nhàng gột rửa những ung nhọt của nước Đại Yến.
Vẫn niệm Phật, chỉ là ít khi sát sinh. Đầu gối hình như cứ đến mùa đông lại âm ỉ đ/au nhức, may thay có người chăm sóc.
Đêm khuya gió mưa dữ dội, ta ngồi dậy, Hoàng quân cũng thức giấc: “Bệ hạ?”
Hoàng quân biết ta thích nghe người hát trong đêm mưa, bèn gối đầu lên đùi ta, khẽ hát khúc d/ao ca:
Ngài chớ vượt sông, mà ngài cứ vượt sông. Vượt sông mà ch*t, biết làm sao đây.
Trước án thờ khói hương lượn lờ, nén hương đỏ rực ch/áy, thoáng hiện dáng hình cố nhân.
Vị cố nhân này từng nói với ta: Cửa cung thăm thẳm, thứ duy nhất hắn có thể nắm ch/ặt được, chỉ là vạt áo của ta.
Ta nhìn lòng bàn tay, khẽ nắm hư không, chỉ chộp được làn khói mỏng.
Mọi sự vật đều như giấc mơ, như ảo ảnh, như bong bóng, như bóng, như sương mai, như chớp, nên nhìn nhận như vậy.
Ánh trăng thăm thẳm, nốt ruồi nhỏ giữa chân mày người, tựa hạt chu sa.
Mọi thứ mình thấy chỉ là ảo, nếu nhận ra chúng không thật thì sẽ thấy được Phật.
Cái đầu chìm trong hồ nước ấy, chiếc xươ/ng sườn từng g/ãy kia.
Nếu cứ nhìn ta bằng hình dáng hay tìm ta bằng tiếng nói, như thế là đi sai đường, không thể thấy Phật được.
Ngày đại hôn năm ấy, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?
Ta không biết. Ta chỉ biết rằng, quả nhiên ta một đời thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự.
Thiên thu vạn đại, chỉ ta đ/ộc tôn.