Khi chú Cửu cong người lại, tôi phát hiện mái tóc trước đây để rẽ ngôi giữa của chú đã dựng đứng lên như chổi xể. Chú trợn trắng đôi mắt, giọng nói trở nên the thé như tiếng con chồn hôi cái. Chú bảo ông nội lưu luyến dương thế không chịu rời đi, cần làm lễ pháp sự mới an nghỉ được.
Nói xong, chú Cửu gi/ật mình một cái, mái tóc lập tức trở về bình thường.
Đó là lần đầu tôi chứng kiến chú Cửu xuất mã thỉnh tiên, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy rờn rợn.
Chú Cửu tôi sinh vào những năm 70, thời trẻ là dân anh chị, nghiện c/ờ b/ạc, từng vào tù vì tội tổ chức đ/á/nh bạc. Sau khi mãn hạn, chú phải đi làm thợ mỏ ki/ếm sống. Một lần xuống hầm, chú lâm trọng bệ/nh, sốt cao bảy ngày. Từ sau trận ốm đó, chú bỗng nhiên có khả năng xuất mã tiên.
"Năm nghìn là tiền công đức cúng tiến."
Rồi chú Cửu nói chỉ có làm pháp sự thì ông nội mới an nghỉ, không sẽ dễ xảy ra chuyện, hỏi bố tôi có muốn làm lễ không.
Mẹ tôi hỏi: "Làm pháp sự tốn bao nhiêu tiền công đức?"
Chú Cửu đáp: "10 nghìn tệ".
Mẹ tôi cãi lại: "Nhà người ta làm lễ chỉ mất 3000, sao họ hàng m/áu mủ lại đòi thêm nhiều thế?"
Chú Cửu giải thích: "Nhà mình trường hợp đặc biệt, lão gia lưu luyến trần thế không chịu đi, tiên gia phải hao tổn nhiều đạo lực. Không làm lễ, sợ cụ không đành lòng ra đi, sinh ra tai họa".
Mẹ tôi tiếc tiền, bảo hỏa táng xong thì làm sao xảy chuyện được, nên lúc đó không đồng ý. Giá như đêm ấy chịu chi thêm thì có lẽ đã không xảy ra chuỗi sự kiện đ/áng s/ợ sau này.
Về sau mẹ tôi kể riêng với tôi, tiên gia của chú Cửu rất linh ứng. Những ai trong làng mắc bệ/nh kỳ quặc như mất h/ồn, mộng du, sốt cao, đi/ên lo/ạn đều được chữa khỏi.
Mấy năm nay chú Cửu nhờ tiên gia cũng ki/ếm bộn tiền, nhưng tính chú ham chơi lại thích c/ờ b/ạc. Thực ra tiền cúng dường gà vịt chẳng đáng là bao, số tiền công đức nhiều ít đều do chú tự quyết. Chú biết trước khi mất, ông nội có để lại chút tài sản cho bố tôi nên mới nâng giá làm lễ.
Mẹ tôi chê bai: "Một năm Hoàng Đại Tiên ăn được mấy con gà? 10 nghìn m/ua cả ngàn con vẫn còn thừa!"
Nhưng lời chú Cửu quả nhiên ứng nghiệm. Đúng ngày đưa tang, tai họa ập đến.
Hôm đưa tang, bạn gái tôi Mộc Thu Vân vừa từ nước ngoài về. Cô ấy lái chiếc Mercedes chở tôi và mẹ đi sau xe tang.
Khi đoàn xe chuẩn bị qua cầu, đột nhiên nổi lên trận cuồ/ng phong cuốn theo đất đ/á. Xe chở qu/an t/ài ông nội mất lái, lao như đi/ên về phía sông.
May thay tài xế phản ứng nhanh, đ/á/nh lái kịp khiến xe đ/âm vào cột điện, không rơi xuống nước.
Nhưng tài xế bất tỉnh tại chỗ, được xe cấp c/ứu đưa đi.
Chúng tôi vội gọi công ty tang lễ đổi xe khác.
Tới nơi hỏa táng, vừa mở cửa sau xe, qu/an t/ài bỗng trượt khỏi thùng xe rơi ầm xuống đất. Nắp qu/an t/ài bật tung, để lộ th* th/ể ông nội với đôi mắt mở to, trợn trừng.
"Sao mắt bố lại mở ra thế này?" Mẹ tôi hốt hoảng.
Tôi thắc mắc: "Con nhớ lúc đổi xe đã buộc ch/ặt qu/an t/ài bằng dây thừng. Sao vừa mở cửa đã rơi ngay được?"
Nghe vậy, Mộc Thu Vân lập tức trèo lên thùng xe kiểm tra dây thừng.
Tôi cũng theo lên.
Nhìn kỹ, những sợi dây đều đ/ứt ngang, vết đ/ứt tưa tua như bị vật gì cắn đ/ứt.
Tim tôi đ/ập thình thịch.