Hai người bạn cùng xem đã trở về.

Lời của Chu tiếng bàn luận về tình tiết của họ c/ắt ngang.

Cậu nói thêm gì nữa.

Nằm thẳng xuống rồi ngủ.

Còn tôi mất đó.

Tôi đồ ngốc, nếu cậu có hứng thú Ôn thì cậu cứ phá đám những tôi riêng Ôn Thanh?

Cười ch*t.

Không hứng thú Ôn chẳng lẽ lại hứng thú tôi?

Thôi, thay đây nghĩ ngợi miên man, còn bằng nghĩ cách lấy được tranh thế nào.

Tôi có lời chưa nói của Chu nhất định giấu tranh.

8

Tôi lấy được tranh.

Để đạt được mục tôi quyết định trên giường của Chu bám buông.

Cũng đã chung một giường, còn sợ được hội sao?

Tôi vừa nằm xuống, Chu lập tức vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.

Thứ đồ ch*t ti/ệt, lòng còn nặng.

Tôi tránh thoát.

Cậu cảnh cáo bên tai tôi: "Đừng có cựa quậy. Có một từ gọi đói bụng ăn quàng không? Anh đây nhiệt huyết trào, lát nữa lửa nóng bùng lên, đàn ông tôi cũng làm đấy."

Tôi sợ đến mức nhúc nhích.

Không tôi sợ.

tôi thật sự cảm nhận được...

Nhưng tôi quên mục đích của mình.

Nếu thì đựng thôi.

Cả ngày Chu ra ngoài đ/á bóng, cậu chủ chạy khắp đấu.

Tôi cũng tin cậu thức đêm.

Tôi cố căng mắt, ép bản duy trì táo.

Liên tục nhắc nhở bản thân, cần lấy được tranh, sau này tôi cần đầu mặt Chu nữa.

Kết quả thắng nổi Chu công tới cửa.

Tôi kiên trì được đến Chu ngủ, bản tôi đã từ nào chẳng hay.

Chờ tôi trên giường còn lại mình tôi.

Tôi nhanh chóng ngồi bật khi tôi vừa vò đầu bứt tóc, đ/ấm vào đầu mình, ch/ửi mình vô dụng!

Đúng đó, tôi phát hiện tranh lẳng lặng nằm trên đùi mình.

Lại diễn trò gì vậy?

Tôi vội tranh.

Vừa nhìn.

Tôi đã hóa đ/á.

WTF!

Quả thật nội dung bên quá sức tưởng tượng.

Không chứ tên này bệ/nh à?!

Tôi dạo này chuyện Ôn Thanh thái độ tôi đối cậu tốt lắm.

Nhưng cậu có cần vẽ tôi vào loại tranh thế này không?!

Vẽ thì cũng đi.

Nhưng tại tôi lại dưới, còn cậu trên?!

Chỉ cậu mặc quần l/ót lớn hơn tôi sao?!

Nhưng công nhận.

Nét vẽ của Chu đúng đẹp, sống động như thật.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm