Chúng tôi phản ứng rất nhanh, Đạt ca bị Giang Hạo Ngôn làm cho choáng váng, tôi lập tức nắm tay Giang Hạo Ngôn nhân cơ hội bỏ chạy, không ngờ Đạt ca nhanh nhẹn đứng dậy đ/á hai chúng tôi xuống đất, Đạt ca tiến tới dùng một chân giẫm lên lưng tôi.
"Chạy à, chạy nữa đi!"
Ch*t ti/ệt, không hổ là lính đ/á/nh thuê, sức lực lớn, phản ứng lại nhanh, chúng tôi không phải là đối thủ của anh ta.
Tôi nằm xuống đất, chợt thấy trước mặt có một đống bùn do cương thi lúc nãy làm rơi xuống, tôi nhặt bùn lên trở tay hất vào mặt Đạt ca.
"Bột bào mòn xươ/ng người!”
"Ah"
Đạt Ca hét lên và lấy tay che mặt.
Tôi nhân cơ hội kéo Giang Hạo Ngôn đứng dậy, liều mạng chạy ra ngoài.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng như nước chiếu xuống con đường quê. Tôi và Giang Hạo Ngôn chạy về phía trước được một lúc thì bất ngờ đụng phải một nhóm người, cả hai bên lập tức dừng lại, hét lên một tiếng.
Ông chủ Hầu: "Cương thi, cương….? Là cô ? Mau đuổi theo!"
Tôi giơ tay cho ông chủ Hầu một cái t/át.
"Đuổi mẹ ngươi, có hai cương thi đang đuổi theo tôi, chạy mau!"
Nói xong, tôi đẩy hắn một cái, vượt qua hắn lao về phía trước, ông chủ Hầu sửng sốt, lập tức dẫn người chạy theo tôi. Tôi và Giang Hạo Ngôn còn trẻ, sức cường lực tráng, quẹo qua hai khúc cua đã khiến bọn họ mất dấu.
Chúng tôi đứng trong một con hẻm nhỏ, thở hổ/n h/ển, tôi đang định nói chuyện thì bỗng thấy có một bóng người xuất hiện ở đầu ngõ.
Tóc rối bù, hôi hám, là cương thi.
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tay chặn Giang Hạo Ngôn, hai người cùng nhau đứng dựa vào tường.
Con cương thi này cao gần bằng Giang Hạo Ngôn, không già lắm, khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, hai mắt lồi ra, chậm rãi đi qua chúng tôi.
Khi đi ngang qua Giang Hạo Ngôn, cương thi đột nhiên dừng lại.
Giang Hạo Nhan thở hổ/n h/ển, tim đ/ập thình thịch, sợ hãi muốn són ra quần.
Cương thi chậm rãi đưa đầu tới trước mặt chúng tôi, da nó có màu tím tím, trên mái tóc rối bù có rất nhiều giòi và rết bò xuống mặt, suýt chút nữa rơi xuống người Giang Hạo Ngôn.
Giang Hạo Ngôn sắp khóc đến nơi.