Ngoài sổ tuyết đầu mùa đang rơi.
Phong tập trung tài liệu ở trước bộ dạng như thể thức bay xa.
“Cạch—”
Cánh văn phòng ra, làm rối suy nghĩ, lập mày.
“Phong Dục! Nghe nói của rồi!” Cả tuyết mỏng, gió đầy chạy qua, hai tay chống lên bàn làm việc, thấy gi/ận dữ bản thân, phấn kích thôi: “Mắt kia! Tôi nghe được lập bay về đấy!”
Nhìn thấy bạn thân lúc đột nhiên từ ngoài về, cũng biểu vui bao nhiêu, ánh của lần nữa đặt lên tài liệu: “Đây công ty.”
Hứa ngồi xuống, hai thảnh thơi: “Tôi đặc biệt về thăm đấy.”
Lập tức, hình như nhớ ra đó, nên cẩn thận: và Nhu, ly hôn sao?”
Tay đang viết đột nhiên lên, một đường mực đen quẹt trên tài liệu, cầm ch/ặt bút, cảm thấy trong dường như có chặn vậy: “Không có.”
Hứa nói, cảm thấy hình như có chút đổi, nhưng nói ra được đổi ở chỗ nào.
“Nếu như khoẻ buổi tối chúng đi một ly Từ trước đến nay một cởi mở, cũng những điều này, của chuyện tốt, nên mừng.
Thời gian hồi phục của qua vốn phải thích nhưng nghe thấy nói như m/a q/uỷ khiến đồng ý.
Hứa đương nhiên cũng phải thích cũng chuẩn một mình rư/ợu khi đến quán bar, nhanh hơn ta.
Anh như một nghiện liên tục.
“Này? Vẻ mặt làm đến gần như trời đất.
Phong nấc một ngẩng đầu một ngụm.
Tay của khoác lên vai hoàn túc lạnh lùng thường “Hứa, Liên… ra, nói nghe, ợ…” Anh nấc một cái.
Hứa đần độn mặt hoang mang.
“Tôi gh/ét..gh/ét Nhu…” Mắt đen của phản chiếu ánh đèn bên trong quán bar, nhưng cũng che giấu được thương cảm: “Tôi sự… h/ận thể ấy ch*t!”
“Cậu, đang nói vậy?” làm cho đồ.
Tuy yêu Nhu, nhưng cũng sẽ nói như vậy.
Phong dùng sức đ/ập ly lên bàn, rư/ợu sót b/ắn tung toé, vì chảy ra: “Cô ấy tôi, nên vui…”
Hứa ngẩn người, rốt cuộc hay làm Nhu… ch*t?
“Này, đừng nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” nắm bả vai của Dục, mặt anh, cố khiến cho táo lại.
Ý thức của dường như mơ hồ, từ tiếng nỉ non nhẹ thành gào thét gi/ận: “Tôi yêu ấy! Tôi yêu ấy!”
Ánh mông lung của đặt ở ly rư/ợu trên tay, một cánh tay tự chủ siết ch/ặt áo ở trước ng/ực, đ/au đớn trong lòng nhẫn nhịn hơn một tháng dưới thôi thúc của men rư/ợu đột nhiên tăng lên.
Vì Rốt cuộc đang sợ cái gì? Sợ cái của Nhu Sợ thừa nhận bản thân Nhu từ sớm sao?
Phong nằm trên quầy bar, bả vai lên, tiếng nấc nghẹn hoàn chìm trong tiếng nhạc ồn ào.
“Diên Dục?” mày, lưng của anh.
Phong ngẩng đầu, tóc trước trán lo/ạn xạ, hai đỏ lên: “Tôi sợ sợ ấy đã…”