Hai mẹ nghe xong tức mở lịch xem ngày lành tháng tốt:
"Cho chúng nó kết hôn ngay!!!"
Bà tôi vội hùa theo:
"Tiền sính đủ Không đủ thì b/án gỗ trầm hương ông để lại cháu."
Đầu tôi ong như vỡ.
Hình như Thời mê hoặc rồi.
Nằm giường bệ/nh mà cứ lẩm bẩm nhắc rể "xông hỉ" của bà.
Vừa vào cửa phòng, đã vẫy chiếc kem tay khoe:
"Tuệ Tuệ này, xem, m/ua cái kem nhỏ, lắm."
Tôi giả bộ khó chịu:
"Cháu m/ua sao? Sao khen cháu?"
"Cái m/ua toàn mọc lông tủa."
"Đấy là bông lan ruốc mà..."
Đang nói thì Thời cầm ly trà sữa nở nụ ôn nhu:
"Bà trà sữa của ạ."
Tôi trợn tròn mắt:
"Không được, ơi, vừa từ phòng cấp c/ứu ra đã ăn uống trà sữa à?"
Bà hút ừng ực ly trà sữa:
"Thì nào?"
Tôi:......
Cố Thời đưa ly lại tôi:
"Trà sữa trân đen nướng, đường."
Hừ, coi bộ biết điều đấy.
Tôi ôm ly trà sữa hút ừng ực.
Bà thấy thế, nắm tay tôi lại bắt đầu lải nhải:
"Tuệ à, vừa thấy cố rồi, cụ bảo nếu năm nay năm sau đẻ luôn, sẽ sống được trăm tuổi."
Tôi:???
"Hôm qua bảo thấy cố dưới suối vàng giữ bàn mạt chược kia mà!"
"Chuyện đâu có mâu thuẫn"
Bà lão h/ồn nhiên kéo mặt nạ oxy lên:
"Hai đứa đứng cản trở kéo dài tuổi thọ rồi, đi làm chuyện đi, đợi bế chắt này!"