Đàn Ngọc Nát Rồi, Tình Cũng Đoạn

Chương 18

05/12/2023 17:01

18.

Lúc bôi th/uốc ánh nến hắt lên như tuyết chợt thêm nhiều tầng ánh sáng nhu hòa.

Ta đến thất thần.

Thật lâu sau, lên tiếng nói:

"Tại sao c/ứu con?"

trước nay tự phụ mạc (*), kiêu ngạo như trăng, giờ khắc này tự nhận thế thân.

(*) Tự phụ kiêu ngạo, tự phô diễn khí chất cao quý

Ta hiểu.

phải x/ấu sao?

Sở ngừng động tác:

"Ta từng nữa tử."

"Ta nghĩ, nếu đứa bé lớn rồi, sẽ giống ngươi."

"Cùng phụ sao?"

"Không phải."

Từ trước đến đều ít nói, ngày hôm đó nhiều.

thế khác.

thứ gọi thống, ngừng khiến c/ứu vãn công lược các thế giới.

Ban muốn, bị ph/ạt nhiều.

Sau đó, bắt công lược khác.

Lúc mới bắt đầu, kh/ống ch/ế được trái chính kia lòng giao nộp trái họ.

Thậm chí muốn nọ sinh tử.

Nhưng đồng ý.

Thế nên th/ai tháng thứ 8, thế đó.

Ánh lung nhìn về phía hư không:

"Nỗi đ/au kh/oét t/im, vậy thôi."

Sau đó học được cách quản lý trái mình.

Phụ tiêu thế thứ 15 bà.

Lúc nghèo hèn quen giúp thăng quan tiến chức.

Hai trải â/m m/ưu qu/ỷ k/ế xuể, nâng lẫn từng phụ c/òng lưng, quỳ lạy rập khác đêm mưa to.

Bọn ưng thuận thề non hẹn biển, hết lời ngon tiếng ngọt, định cẩn thận đợi đến khi công danh toại, liền cả đời.

Ngày phụ trở phó trẻ nhất Đại Chu.

Người lòng tràn quyết định c/ầu x/in cưới Doanh.

Nhưng thấy đâu.

Bà biến mất.

Lúc đó nhiệm vụ, đi thế khác.

"Sau đó......"

Sau đó, đi.

Mẫu về lần tiên nhiều lần, nhớ lòng.

Phụ tật, trải ngày ngày vô vọng chờ đợi, cuối cùng thân.

Mẫu con ngh/iện b/ài b/ạc.

Ngày phụ lần đầu, bị phụ ngh/iện b/ài b/ạc t/úm t/óc, th/anh l/âu b/án.

Mẫu t/uyệt v/ọng, cầu c/ứu đường.

Người t/é ng/ã xuống đất, gắt gao lôi góc tất cả c/ầu x/in con đường sống.

Người kia phụ thân.

Cha thân.

Đúng, phải c/ứu.

Là m/ua.

Mục đích phụ rõ ràng, cần , muốn dịu đi cơn khát mình.

Phụ chưa từng kỳ nào khác thân.

Thế tự, tính thì khác biệt.

Thế nên mới muốn lời nào, cười, trắng.

Người muốn nương nhạt như tác phẩm tượng điêu khắc, thoải mái dâng lên mọi yêu người.

Mẫu quyền được chọn, bần cùng, ti vất vả mới được công như tùng như phải c/ứu rỗi người.

á/c mộng người.

Chỉ nào, phụ bắt yêu thân, phải Doanh.

Thực ra nếu chuyện cũ dừng đây, sẽ quá lúng túng.

Chí ít sống.

Bọn cứ như yêu giống kính như tân (*). Vậy thì nhắm qua.

(*) Ý sự trọng lẫn nhau

Có lẽ ngày, phụ sẽ dần phát hiện, bắt nhận ra đàn tốt, di biệt luyến (*).

(*) Ý sự lay thay đổi, rung động Ở đây cả nghĩa lẽ ngày này nhận ra bản tệ quãi, đó thay đổi chuyển yêu Vệ D/ao.

Trong vô tình, tri giác x/é lời thề, tín nghĩa, kháng cự yêu cô nương thích cười.

Đáng tiếc.

Sở cố trở lại.

Bà dùng vòng thưởng thế giới, đổi lấy cơ hội được hết thế này.

Đáng cược sai rồi.

Thời gian năm, trở thế mất.

Nam nhân tưởng sẽ chờ cả đời,thế chờ năm, nữ nhân khác.

Làm gì chỗ chờ chứ ?

Lời thề miệng nam nhân, nào đáng giá tưởng đâu?

Lúc nhìn rồi chạy trối ch/ết, thực ra muốn rời đi.

Nhưng phụ ôm ch/ặt.

được.

chỗ đi.

Phụ sợ vô thức rời đi, nên muốn hôn bà.

Bà hơi chần chờ, phụ động đưa ra định đuổi đi.

Sở chối.

lý do gì chối.

Đây thứ nên được.

Đây phần thưởng hành khó khăn bà.

Nhưng phụ bà.

Người g/ạt tất cả mọi người, nh/ốt mật thất.

Một muốn liều triền miên thân, muốn ngọt ngào Doanh.

Phụ nhìn gương tự thực sự phân rõ sao?

Ngày đó, hỏi Doanh:

"Tại sao con ?”

Tuy rằng nghe được, phải toàn hiểu được.

Sở cười rộ lên:

"Bởi con nhỏ. Nếu con ra, khác con."

"Có đôi khi đi quá xa, muốn ta."

Đó lần tiên thấy cười.

Đẹp sinh động.

Ánh trăng lùng xuống nhân hóa ra sẽ ấm áp như vậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 2
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 3
Quy Môn Chương 15
Tri Dư Tri An Chương 21