Tiệm mèo Đông Đông cao cấp luôn đông khách. Ở đây có đủ loại mèo quý hiếm - mèo vàng kim, mèo bạc, mèo xanh... muốn loại nào có loại đó. Ngoài ra còn có chúng tôi, Miêu Yêu.
"Ôi con mèo dễ thương quá!" Cô gái trẻ ôm ch/ặt chú mèo Ragdoll hôn lấy hôn để.
Tôi cùng hai con mèo tinh khác cọ cọ vào chân cô ta nhưng chẳng được để ý tới.
Một con mèo vàng to trong bọn lâu ngày không ki/ếm được tiền nên sốt ruột, nhảy phóc lên đùi cô gái. Ai ngờ bị đẩy ngay xuống: "Cút đi! Mèo vàng hạng bét mà cũng đòi tranh khách à?"
Nghe vậy, nó đành lủi thủi rút lui. Mèo vàng gầm gừ: "Mèo ngoại thì có gì hay ho?"
"Đúng đấy!", cả bọn gh/en tị nhao nhao. "Chúng chỉ đẹp mã thôi, bên trong rỗng tuếch! Bọn mình mới có n/ão này!"
Dạo này mèo ngoại đang thịnh hành. Chúng xinh xắn đáng yêu, được khách hàng ưa chuộng hơn mèo ta, trở thành tâm điểm thu hút của tiệm.
Nhưng ai cũng biết chỉ động vật đại lục mới thành tinh được, nên dù mèo ngoại có nổi tiếng mấy cũng vô dụng. Tất cả Miêu Yêu chúng tôi đều thuộc giống mèo ta.
Hê hê. Bọn này thông minh lanh lợi lắm đấy.
Chuông gió reo vang khi khách mới bước vào tiệm. Người đàn ông cao lêu nghêu, dáng vẻ lạnh lùng với đôi mắt sắc như d/ao - đúng chất người khó tính. Trông quen quen.
Suy nghĩ một lát, ch*t ti/ệt, đây không phải tên bi/ến th/ái đã quấy rối tôi tối qua sao?
Chủ quán vỗ tay ra hiệu: "Các con ơi, ra tiếp khách nào!"
Lũ mèo tinh hiểu chuyện lập tức lên giọng nũng nịu, meo meo cọ vào chân hắn ra sức nịnh nọt. Ki/ếm tiền mà, x/ấu hổ gì. Mèo ta không đọ được nhan sắc thì phải dựa vào dịch vụ để hút khách.
Chủ quán lại nhắc: "Các con, biểu diễn đi nào!"
Tôi không muốn nịnh nọt tên bi/ến th/ái nên chủ động nhảy lên bàn, biểu diễn trên xà ngang.
"Ồ, dễ thương quá! Giỏi quá đi!"
Khách hàng đang mải vuốt ve lũ mèo đổ xô tới xem. Ngay cả cô gái vừa kh/inh thường mèo vàng cũng bị thu hút.
Tôi meo lên đầy kiêu hãnh, ngẩng cao đầu. Cứ xem đi, ông đây quyến rũ ch*t người đấy!
Tôi leo qua leo lại trên xà rồi nhảy qua vòng, chủ quán giả vờ chỉ huy bên cạnh.
Người đàn ông mới vào trông rất hào hứng: "Đáng yêu quá!"
Hắn chỉ thẳng vào tôi: "Chủ quán, tôi muốn con mèo này tiếp khách."
Tôi suýt ngã khỏi xà ngang. Tôi dùng ngôn ngữ mèo nhắc chủ quán không muốn tiếp hắn, vì trông bề ngoài tử tế nhưng đêm hôm lại là kẻ bi/ến th/ái.
Chủ quán định từ chối thay tôi, nhưng hắn nhất quyết: "Tôi muốn con mèo trắng này."
"Thưa anh, mèo biểu diễn tính phí phụ thu..."
Chưa nói hết câu, hắn đã hỏi: "100 tệ được không?"
Tôi lập tức nhảy xuống khỏi xà ngang, chạy đến chân hắn meo meo.
Biết sao được - hắn trả quá hậu hĩnh.
Người đàn ông rất lịch thiệp. Hắn vuốt lưng, gãi cằm, xoa tai tôi... kỹ thuật điêu luyện, đúng dân chuyên nghiệp. Không biết đã vuốt bao nhiêu mèo rồi?
Tôi cảnh giác đề phòng hắn đột kích bụng như tối qua, nhưng hắn không làm vậy.
Có lẽ vì là khách nam duy nhất trong tiệm, các cô gái xung quanh đều liếc nhìn hắn, mặt đỏ bừng, có người còn xin số điện thoại hay WeChat.
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng từ chối tất cả. Thái độ băng giá đúng với vẻ ngoài xa cách.
Thế mà với mèo thì hoàn toàn ngược lại. Hắn cười, đôi mắt cong lên vui sướng.
Hắn dịu dàng khen tôi bên tai: Bộ lông trắng muốt như tuyết. Đôi mắt xanh như ngọc bích, trong veo thuần khiết. Và chải lông cho tôi bằng kỹ thuật chuyên nghiệp.
Tôi thấy vô cùng thoải mái dưới bàn tay hắn.
Người đàn ông hỏi chủ quán: "Con mèo này tên gì?"
Chủ quán đáp: "Nó tên Tiểu Bạch."
"Tiểu Bạch ngoan nào~" Hắn chu môi định hôn tôi.
Tôi né ngay. Eo ôi! Hắn không phải con gái - sao dám hôn ông đây!