Phòng VIP, khoa Nam mang th/ai.
Bác sĩ đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: "Là th/ai nho."
Người yêu cũ tái mét mặt, môi run run: "Tôi... tôi mang th/ai một chùm nho à?"
Hắn hỏi ra được câu ng/u ngốc như vậy, chắc là vì những cú sốc dồn dập mấy ngày qua đã khiến đầu óc hắn bị sập ng/uồn.
Hắn tên là Thẩm Nam, từng là bạn trai tôi, giờ thì là "người cũ".
Thẩm Nam tính tình lăng nhăng, dây dưa rối rắm hơn cả ruột heo, đi tới đâu cũng thả thính, chơi bời với phụ nữ nhưng lại kh/inh thường họ.
"Do cô ta chủ động nhào tới, anh đâu có cản được."
"Việc mang th/ai đâu phải lỗi của riêng anh."
"Anh với cô ta chỉ là chơi vui thôi, người anh yêu vẫn là em."
Đấy là mấy câu “thành ngữ nổi tiếng” của hắn.
Cái vẻ mặt chó ch*t bất lực trước cuộc đời đó, nhìn phát tức. Tối hôm đó tôi lấy ra hạt châu tổ truyền trong nhà.
Ước cho hắn xuyên vào cuốn tiểu thuyết tôi vừa đọc đêm qua: "Ba thiếu gia cưỡ/ng ch/ế tình yêu".
Một bộ ngược luyến tàn tâm, có bệ/nh kiều, có tội phạm, có cẩu huyết và đặc biệt là ngược nhân vật "dưới".
Đêm đầu tiên sau khi xuyên, tôi vừa tiếp thu xong mớ thiết lập thì nghe tiếng hét x/é họng vang lên.
Tôi bước ra khỏi phòng và thấy một cảnh tượng không thể nào hài lòng hơn.
Người yêu cũ của tôi nằm sấp dưới đất, tay bám ch/ặt nền nhà giãy giụa, còn đôi chân thì bị một người đàn ông cao to kéo vào phòng.
Ánh đèn phản chiếu lên mắt kính của người đàn ông kia, giọng anh ta trầm thấp:
"Em trai, về phòng đi."
Thẩm Nam thấy tôi thì ch*t lặng. Một giây sau, hắn hét toáng lên:
"Duệ Duệ! C/ứu anh!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Duệ Duệ, anh sai rồi, anh không dám nữa đâu!"
"Tha thứ cho anh lần này đi!"
Người đàn ông kia nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với phản ứng của hắn.
Tôi vội nói: "Anh à, em về phòng đây!"
Anh ta hừ lạnh một tiếng, cúi xuống bế người kia lên như công chúa.
Thẩm Nam mắt trừng lớn, hoảng lo/ạn hét lên:
"Duệ Duệ, c/ứu anh!!!"
Hừ.
C/ứu ông nội anh thì có.